A Trung ngồi ở phía trước nghe cô nói thầm thật muốn chết.
Cô bé này thật quá là gian xảo.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại của Ngũ Y Y đã cứu vớt A Trung.
"Cô Ngũ? Cô Ngũ? Cô bé! !"
Gọi cô là Cô Ngũ vậy mà cô cũng để ngoài tai.
Choáng váng.
"Hả? Cái gì?"
Đúng là, gọi cô là cô bé thì mới có hiệu quả.
A Trung nghiến răng, "Điện thoại của cô reo kìa, cô còn không nghe?"
A Trung khó chịu xoa đầu mình một cái, thở dài mệt mỏi.
Hắn suốt ngày giết người cướp của, thủ đoạn độc ác, mặt mày còn chưa nhăn, vậy mà hôm nay bị cô bé này giày vò phát sợ.
"Hả? Di động? À, cám ơn chú đã nhắc nhở, chú A Trung."
Ngũ Y Y chậm chạp tìm di động, dùng con mắt của người vô tội nhìn màn hình điện thoại đang có người gọi đến, bỗng nhiên mở to mắt, hút khí.
Vậy mà lại là Tiêu Lạc?
A a a a, chết rồi chết rồi, Tiêu Lạc gọi tới chắc chắn để hỏi tội?
Ngũ Y Y dùng sức mín môi, cắn đến sắp nát, sau đó mới do dự nghe điện thoại.
"A lô?"
"Y Y, là tôi, Tiêu Lạc."
Tiếng nói của Tiêu Lạc dịu dàng truyền lại, không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói ôn hòa kia của Tiêu Lạc, tâm trạng của Ngũ Y Y, liền yên tĩnh lại.
Thật giống như là, mẹ đang ở bên cạnh vậy, rất yên tâm.
"À, là anh à, tôi đang nghe."
Tiêu Lạc thở dài, thật ra lòng của hắn cũng không bình tĩnh giống như giọng nói của hắn, hắn đứng trước cửa sổ, trên mặt có phần sốt ruột, "Em...đêm nay em định không về nhà sao?"
"Hả? Việc này...không phải như anh nghĩ, thật đấy. . . . ."
"Y Y, tôi biết em thật khó khắn, tình cảnh trong nhà cũng rất gian khổ, tôi nghe người giúp việc nói, em vì chuyện làm mộ ẹ mà vô cùng lo lắng, tôi hiểu cho em. Em làm việc ngoài giờ tôi không phản đối, ha ha, với lại tôi cũng không có lý do phản đối, chỉ là. . . . .Y Y, Hoắc Phi Đoạt là một người không bình thường, em vẫn nên cố gắng tránh va chạm với anh ta."
Ngũ Y Y nở nụ cười nhàn nhạt, "Ừ, tôi đã biết. Tôi đang trên đường về nhà đây, yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng không ngủ ở bên ngoài. Đúng rồi, eo của anh thế nào rồi?
Vừa nghe thấy Ngũ Y Y về nhà, Tiêu Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói cũng trở nên thoải mái, "Eo à, nói thật còn hơi đau."
"Hả? Thế nào? Eo bị đau lắm sao? Có lưu lại di chứng về sau không?"
Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, "Ha ha, nếu em muốn tôi cõng, thật sự có chút khó."
Ngũ Y Y sửng sốt, sau mới biết được Tiêu Lạc chọc cô, cau mặt oán trách, "Ai nha, anh làm sao lại là người như vậy, làm sao có thể lấy sức khỏe của bản thân ra nói đùa chứ, không biết người ta rất lo lắng cho anh sao?"
Lời nói, bật thốt lên, Ngũ Y Y nói xong mới thấy giật mình, tay nhỏ bé che miệng, thật muốn khâu miệng lại.
Trời ơi, chết chắc rồi, mất mặt muốn chết, làm sao mà cô lại nói những lời như vậy chứ?
Ngũ Y Y, mày còn mặt mũi nữa sao?
Tiêu Lạc ngớ người, sau đó thì nở nụ cười, "Thật sao? Thật lo lắng cho tôi sao?"
Vẻ mặt Ngũ Y Y đau khổ rối loạn, cười ha ha, "Ha ha ha, như thế nào anh cũng là vì tôi nên mới bị thương, tôi cũng phải có chút lương tâm, ha ha ha. . . . Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều."
Không không!
Mình thật không nên nói thêm một câu cuối cùng "Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều."