Ngũ Nhân Tâm giả vờ suy yếu mở mắt, nghẹn ngào nói: “Ba ba, con sắp chết rồi, Ngũ Y Y muốn giết con….”
Ban đầu Tiêu Mai không ưa gì Ngũ Y Y, đối với người mẹ kế này, cô chưa từng nói một câu nào dễ nghe.
“Ông xã à, tại sao có thể độc ác như vậy? Đối với người một nhà lại ra tay độc ác vậy chứ? Trong đầu không có một chút tình cảm nào a! Đáng sợ, thật đáng sợ! Ông xã à, đứa con này của ông nhất định phải dạy dỗ thật tốt.”
Ngũ Phong Cách lập tức xoay người, tức giận nhìn về phía Ngũ Y Y nói: “Y Y! mau tới đây xin lỗi chị hai, phải chân thành xin lỗi! Có nghe thấy không, mau tới đây!”
Ngũ Y Y cắn môi, run giọng nói: “Là chị ấy chọc con trước, chị ấy mắng con trước, chị ấy đánh con trước.”
“Nói láo!” Ngũ Phong Cách bị chọc tức, không quản bao nhiêu người có mặt tại đây, lỗ mãng nói: “mày con nha đầu chết tiệt kia! Từ nhỏ không dạy dỗ mày tốt, xem ra bây giờ mày học thành cái dạng gì rồi! Đây là chị của mày, không phải người ngoài, mày có thể ra tay độc ác với chị mày như vậy, sau này mày sẽ giết ba mày.”
Tâm Ngũ Y Y giảm xuống một chút.
Lạnh, rất lạnh.
Cô không muốn giải thích một chữ, xoay mặt đi.
“Thế nào, mày con nha đầu chết tiệt kia! Ngay cả lời nói của ba mày đều không nghe đúng không? Uổng công tao sinh ra mày, tao đã nhìn lầm mày. Không ngờ hôm nay không nói được một lời xin lỗi.”
Ngũ phong cách bước vài bước đi tới, giơ tay lên muốn đánh vào mặt Ngũ Y Y.
Tiêu Lạc giữ chặt cánh Tay Ngũ Phong Cách, cau mày nói: “Anh rể, anh không thể lỗ mãng với con gái như vậy. Chuyện xảy ra anh còn không hiểu rõ sao? Anh không thể đối xử với Ngũ Y Y như vậy.”
Ngũ Phong Cách ngớ ngẩn.
“Lạc à, đứa nhỏ Y Y này cậu không biết, nó….”
Tiêu Lạc nhàn nhạt nói: “Tôi thấy được nguyên nhân của chuyện này, không cần trách Y Y, là Nhân Tâm tới khiêu khích trước, cũng là Nhân Tâm ra tay muốn đánh Ngũ Y Y trước. Mặc dù Nhân Tâm té hơi nặng, có thể trách những chuyện cô ấy đã làm trước.”
Ngũ Phong Cách ngây người.
Tiêu Mai không vui đi tới, đánh vào tay Tiêu Lạc, mắng: “Cậu làm gì vậy? Nơi này không có chuyện của cậu, ai cần cậu xen vào? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu không cần lo chuyện của con bé này, sao cậu lại không nghe? Không có chuyện của cậu, cậu không cần nói, cậu thấy được cái gì, cậu không thấy gì cả!”
“Chị hai…..”
“Mẹ cũng không được!”
Tiêu Mai tức giận ôm cánh tay, xoay mặt qua.
Ngũ Y Y này thật đáng ghét, nó không lên tiếng không có nghĩa là nó sẽ quyến rũ em trai chứ?
Ghê gớm vậy sao?
Muốn cùng các cô gái Ngũ gia có huyết thống hay không, không tới phiên cái loại tạp chủng như Ngũ Y Y này, cũng muốn làm Tam tiểu thư của Ngũ gia sao?
Ngũ Y Y vẻ mặt không chịu khuất phục nói: “Tôi muốn ra phía sau đài một chút.”
Nói xong, Ngũ Y Y xoay người đi.
Vừa đi vừa dùng sức hít mũi, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Ba ba, chẳng lẽ người không phát hiện, cánh tay con bị thương sao?
Người chỉ thấy Nhân Tâm bị thương, tại sao người không nhìn thấy con?
Tiêu Lạc muốn đuổi theo Ngũ Y Y: “Y Y, Y Y!”
Tiêu Mai kéo cánh tay Tiêu Lạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên tiểu tử thúi này, cậu ngốc đúng không? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến cậu, hãy nhớ kỹ, cách xa con nha đầu nghèo nàn đó một chút.”