Đúng là ở chỗ này!
Nói như vậy, linh cảm của hắn không sai mà, nha đầu kia thật sự gặp nguy hiểm!
“Chết Tiệt!”
Hoắc Phi Đoạt nôn nóng chửi thầm: “Lập tức nghĩ cách liên lạc với người đứng đầu với khu vực bên kia! Tôi muốn tự mình nói chuyện với hắn!”
“Dạ, Lão đại!”
“Xuất phát nhanh lên! Làm cho người khác trên tất cả đoạn đường trung tâm đều phải nhường đường cho tôi, tôi muốn trong vòng vài phát phải đến nơi.”
“Dạ, Lão đại! Lập tức phong tỏa các tuyến đường trung tâm! Làm cho tất cả các xe hơi khác dừng lại.”
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt hiện lên tia độc ác: “Không nghe lời lách qua một bên, trực tiếp làm nổ xe hắn cho tôi.”
“Dạ! Lão đại ra lệnh, nếu không có tên lái xe nào nghe lời, không nhanh chóng lách qua một bên, thì làm cho xe hắn nổ.”
Cố Tại Viễn ngồi bên cạnh nghe được, nhịn không được rùng mình một cái.
Lão đại thật sự rất tức giận!
Chưa bao giờ nhìn thấy Lão đại tức giận như vậy!
Còn nhớ hai bang trong khu vực kéo người đánh nhau, tất cả đều sử dụng lựu đạn, Lão đại cũng không sốt ruột như vậy, vẫn có bộ dáng bình tĩnh như vậy.
“Lão đại, đã kết nối được với người đứng đầu ktv bên kia, điện thoại cho ngài.”
Hoắc Phi Đoạt nhận điện thoại, lập tức nói: “Tôi là Hoắc Phi Đoạt! Ông lập tức đến chỗ ktv kia, dẫn theo nhiều người đến đó một chút, kiểm soát tất cả mọi người ở đó hết, không cho bất kỳ người nào có hành động gì! Người nào lộn xộn gì giết hắn!”
“Hả? Dạ!”
Hoắc Phi Đoạt nghiến răng: “Xảy ra sai lầm nào, tôt sẽ vặn đầu ông xuống.”
“Dạ!”
Cái tên nghe điện thoại kia dù sao cũng là người đứng đầu hai đường, tại khu vực kia, cũng là một lão đại có tiếng, nhưng mà dựa theo trình độ của hắn, thật đúng là chưa từng nhận điện thoại của Hoắc lão đại, đại ca A Trung thỉnh thoảng có gọi qua vài lần.
Bây giờ, Hoắc lão đại lại đích thân nói chuyện với hắn. Má ơi! Rốt cuộc cái ktv kia đã làm sai chuyện gì? mà làm cho Hoắc lão đại muốn hành động như vậy?
Cái đầu của hắn…. Lần này gặp nguy hiểm rồi!
“Còn thất thần làm gì? Chờ đầu rớt xuống à? Nói cho các người biết, đem tất cả vũ khí theo, lập tức đến chỗ ktv đó cho tôi, không cho bất kỳ người nào có hành động gì, người nào ngăn cản, giết hắn cho tôi!”
Hoắc Phi Đoạt hít thở hơi dồn dập, bộ ngực cường tráng lúc lên lúc xuống, Cố Tại Viễn nhìn thấy đều đổ mồ hôi lạnh.
Bây giờ Lão đại đằng đằng sát khí!
Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để con nhóc kia xảy ra chuyện gì, một khi xảy ra chuyện gì, thật sự không thể đảm bảo được Lão đại sẽ làm ra chuyện gì.
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng, rút súng lục ra, kiểm tra tất cả một lần, sau đó cắm vào thắt lưng.
Cố Tại Viễn nuốt nước bọt, không dám lên tiếng nữa.
Thật ra trên người hắn cũng có súng.
“Tăng tốc! lái nhanh lên!” Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nhìn đường trước mặt.
Lái xe cắn răng, cố gắng nhấn ga, nhỏ giọng nói: “Lão đại đã chạy đến 120km/h rồi.
Hoắc Phi Đoạt nâng tay nhìn đồng hồ, tức giận: “Nhấn tới cùng!”
Hổn hển! Chiếc xe hơi lại tăng tốc như hỏa tiễn lao nhanh trên đường lớn.
Đây là nội thành a!
Không phải đường cao tốc!
Một ông lão đột nhiên thấy trước cửa sổ xe xuất hiện một vệt sáng, một tia chớp hiện lên trên đường, còn kèm theo âm thanh của lốp xe ma sát mặt đất.
Hắn nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra ngoài đường, đưa tay chà chà miệng, ngạc nhiên: “A, hôm nay giao thông thật tốt! Một chiếc xe cũng không có! Đêm nay có thể ngủ ngon rồi!”
Chỉ thấy một vệt sáng tám chiếc xe chạy trên đường, không một bóng người, một chiếc xe hơi cũng không đi qua.