Ngũ Y Y mở hai tay ra, ‘Như thế nào, tôi nói mà, anh như thế nào lại nói lời dễ nghe a”
Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ nhìn Ngũ Y Y, đáy lòng đang nói: “Tôi chỉ là muốn có nhiều một chút ở cùng với em….”
Tiếng chuông điện thoại vang lên
Hoắc Phi Đoạt không muốn nghe
Lúc ở cùng với Ngũ Y Y, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy
Ngũ Y Y chớp mắt to, “Này, điện thoại cùa anh kìa, làm sao không nhận vậy?”
Hoắc Phi Đoạt lúc mới mới chậm rải lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên Phúc Hi, hắn lập tức nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, liền nhấn nút nghe, “Này?”
“Phi Đoạt ca, em đi tới chỗ dạ tiệc ở khách sạn, bọn họ nói anh đi rồi, bây giờ anh đang ở đâu?”
Giọng Phúc Hi có chút gấp gáp hỏi
Hoắc Phi Đoạt không vui nâng mí mắt, đơn giản nói, “Anh bên ngoài còn có việc bận, em không cân bận tâm, cũng không cần đợi”
Nhanh chóng nói xong, lưu loát cúp điện thoại cũng tiện tay tắt máy luôn
Phúc Hi ngồi trên xe hơi, giận đến thiếu chút nữa đem diện thoại ném ra bên ngoài
“Chỉ là nói lời ứng phó với ta! Vội vã nói mấy câu liền cúp máy, ta phiền hắn như vậy sao?”
Thạch Ưng lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn nét mặt Phúc Hi
Ngũ Y Y tò mò hỏi, “Nói chuyện nhanh vậy? Là ai?”
“Không ai cả” Phúc Hi cũng lười nói tên Hoắc Phi Đoạt
“…..Vậy sao”
Ngũ Y Y mặt bát quái cười xấu xa
Hoắc Phi Đoạt quét mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, dở khóc dở cười, “Em thì biết cái gì? Vật nhỏ!”
Ngũ Y Y đột nhiên hoảng hốt, Hoắc Phi Đoạt gọi cô là vật nhỏ, giống như trước kia đã từng quen biết vậy
Nhưng thực sự lại không nhớ ra cụ thể nơi nào đã từng nghe qua
Quơ quơ đầu, ngòn tay chỉ vào mũi Hoắc Phi Đoạt, “Tôi biết ai gọi điện thoại cho anh rồi, có phải là mĩ nữ tôi gặp trên đường không? Chính là cô công chúa ăn mặc xinh đẹp ấy! Cô ấy nói nhất định phải gả cho anh! Nhất định là cô ấy gọi điện kiểm tra đi?”
“Cô ấy xinh đẹp không? Không có cảm giác gì sao?” Hoắc Phi Đoạt bắt được ngón trỏ của nắm chặt đặt trên đùi hắn
Đáy lòng nói, em so với cô ấy xinh đẹp hơn nhiều
Ngũ Y Y bĩu môi, “Còn không dám thừa nhân? Này, anh mau về đi. Lão bà anh muốn tức giận rồi kìa!”
Hoắc Phi Đoạt lập tức mất hứng, kéo dài gương mặt tuần tú, “Cái gì lão bà? Tôi không có lão bà!”
“Được được, anh không có lão bà, là sắp cười lão bà, được chưa?”
Hoắc Phi Đoạt chau mày, không vui nói, “Thế nào? Tôi sắp có lão bà, em vui vẻ như vậy?”
Ngũ Y Y nhếch miệng cười khúch khích, “Vui vẻ a! Tôi đương nhiên vui vẻ thay cho anh rồi! Anh xấu tình như vậy, tôi thật lo lăng 1 không có ai nguyện gả cho anh đây!”
Mấu chốt là, là vợ của Hoắc Phi Đoạt, thì phải chịu rất nhiều áp lực nha
Loại nam nhân xuất sắc như Hoắc Phi Đoạt, lại còn tuyệt mĩ như thế, đi tới chỗ nào, phía sau mông còn không phải đề có một đám nữ nhân bu lại sao? Người đàn ông nào có thể chịu được mĩ nữ hấp dẫn? Đoàn chừng làm lão bà của Hoắc Phi Đoạt, sẽ phải chịu nhiều uất ức rồi, loại đàn ông có tiền có thế như vậy, trong nhà lão bà căn bản là không cần thôi
Hoắc Phi Đoạt cũng không vui vẻ, khẽ tức giận đem mặt hướng ra phía ngoài, không nhìn Ngũ Y Y.
Thật đáng chết !
Nha đầu này không thèm quan tâm tới hắn
Vẫn là lòng cô không có hắn chút nào
Chẳng lẽ nha đầu này không có cảm giác gì sao, hắn đối với cô là cảm giác khác thường sao?