Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vội vội vàng vàng nói, "Chú,chúng tôi đi đây! Không hẹn gặp lại!"
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, đáng chết, nha đầu kia sao cứ phải cố chấp gọi anh là chú chứ? Bản thân thật sự già như vậy sao?
Còn cái gì mà không hẹn gặp lại? Cô nói không gặp là không gặp à?
Nha đầu kia không muốn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt anh như vậy?
Phải biết rằng, nhiều người phụ nữ muốn gặp anh còn không được, nha đầu kia lại tránh anh như tránh ôn dịch, trốn anh thật xa.
Ngũ Y Y không lời từ biệt kéo Hàn Giang Đình ra ngoài, ném vào xe, lúc Hàn Giang Đình đang lầm bầm oán giận, Ngũ Y Y nhanh chóng lái xe vào trường học.
A Trung đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt đang ngẩn người, "Anh hai, anh bị thương.
"Ừ?" Hoắc Phi Đoạt khẽ giật mình, không có chút cảm giác bản thân đang bị thương.
A Trung chỉ chỉ khuỷu tay phải của Hoắc Phi Đoạt, "Chắc chỉ là trầy da."
Hoắc Phi Đoạt nâng cánh tay lên nhìn, vị trí kia, miệng vết thương này, chắc là vừa rồi che chở nha đầu Ngũ Y Y kia nhảy qua mặt quầy bị đụng phải.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."
A Trung ngưng mi, "Anh hai, Long Môn dám công khai đối địch với chúng ta, chắc chắn là có người đứng sau lưng giúp đỡ, nếu không bọn chúng cũng không dám làm gì."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Điều tra gần đây Long Môn đang tiến hành hạng mục tài chính lớn gì."
"Vâng."
Thời điểm ăn trưa, Hàn Giang Đình cắn đũa suy tư, "Y Y, mình nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng cảm thấy người đàn ông đẹp trai xuất sắc lúc sáng nhìn thật quen mắt a?"
Ngũ Y Y không thèm để ý Hàn Giang Đình, tiếp tục đưa cơm vào miệng.
Hàn Giang Đình lấy đũa gõ gõ lên bàn ăn, "Này này này, mình đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không?"
Ngũ Y Y trợn trắng mắt, lấy cái chân gà trong phần ăn của Hàn Giang Đình cho vào miệng gặm.
"Cái người buổi sáng ấy....... Ừm, mình dường như đã thấy ở đâu rồi....... Tại sao nhì quen mắt như thế a? Cậu nghĩ xem, người vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa giỏi võ như vậy nếu mình gặp qua sẽ không thể quên, gặp ở đâu a?"
"Lò vịt!" Ngũ Y Y nhả ra hai chữ. ( giống như câu lạc bộ trai bao)
"Phốc-------" Hàn Giang Đình trực tiếp phun ra, "Lò vịt? Mệt cho cậu như vậy mà cũng nghĩ được! Nhưng mà..........Lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định có thể đứng đầu bảng lò vịt a! Cậu nói........ Mình không phải nên thay đổi khẩu vị, đến lò vịt thưởng thức tuyệt sắc mỹ nam?"
Ngũ Y Y bĩu môi, "Cậu không sợ ông chú đẹp trai kia bẻ tay cậu làm ghế ngồi thì cứ việc đi."
Hàn Giang Đình nuốt nuốt nước bọt, nhướng mắt. Đúng vậy a, người đàn ông kia quả nhiên rất đẹp trai, nhưng cũng không khác chiến thần giết người là mấy.
Không thể chọc vào......
"Y Y, cậu quen với ông chú đó sao?"
"Mình không biết."
"Vậy sao cậu lại kêu người ta là chú Hoắc?"
"Câu nghe nhầm rồi......"
"Mình chắc chắn không nghe nhầm! Nói mau! Nếu không mình làm cho cậu nôn hết cái chân gà vừa mới ăn ra!"
Ngũ Y Y bĩu môi, "Thua cậu rồi! Mình nói mình nói! Hôm qua mình đem xe leo núi ném vỡ mặt kính chiếc Bugatti của chú Hoắc rồi........ Mình chạy trốn, xe leo núi và mình vĩnh biệt từ đây......."
Mắt Hàn Giang Đình trừng lớn, kêu lên, "Ôi mẹ ơi! Bugatti hả? Người đó là mỏ vàng chắc! Chậm đã chậm đã........ Y Y, có vẻ như cậu đắc tội với người không nên đắc tội....... Cậu đập hư Bugatti, không phải là Jetta. Người đó là cao thủ võ thuật, giết người dễ như giết con kiến, không phải là người qua đường bình thường. Cậu làm sao bây giờ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK