Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em nói tiếp đi! Em nói không sai! Lúc ấy cũng bởi vì Giang Đình kéo tay của em, đem em tôn sùng là công chúa nhỏ xinh đẹp, chị mới tức giận. Chuyện này em cũng không nhớ sao? Em nói tiếp đi.”
Ngũ Y Y lắc đầu, “Em thật sự không nhớ ra.”
Hoắc Phi Đoạt thất vọng thở dài, đi tới, “Được rồi, không cần làm khó cô ấy. Hôm nay đưa cô ấy đến, chính là để cô ấy gặp các người một chút, gặp mặt người trong nhà. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt ngồi xổm người xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ Ngũ Y Y, lòng bàn tay hướng lên trên, anh dùng tay mình phủi cát trong lòng bàn tay cô, sau đó từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, rất nghiêm túc lau sạch sẽ tay cho cô.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ đều giật mình nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Không người nào mà không biết chiến thần giết người Hoắc Phi Đoạt, thế nhưng cũng sẽ có vẻ mặt dịu dàng như vậy!
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y kéo lên.
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ vẫy tay, hí mắt cười nói, “Hai chị, em đi.”
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều ngơ ngác cùng Ngũ Y Y vẫy tay tạm biệt.
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đưa lên xe, anh cũng lên xe, từng chiếc xe sang trọng theo thứ tự lái ra ngoài.
Ngũ Nhân Tâm vẫn nhìn bóng dáng đã đi xa, kinh ngạc nói, “Có được nghe vừa rồi con bé gọi chúng ta là gì không?”
Ngũ Nhân Lệ gật đầu một cái, “Ừ, nghe được. Con bé gọi chúng ta là chị.”
“Đây là lần đầu tiên con bé gọi chúng ta là chị.”
“Thật là giống như, lần đầu tiên gọi.”
Buổi tối, Hoắc Phi Đạt đang ở trong thư phòng xử lý công việc lúc trước.
Bởi vì chuyện của Ngũ Y Y, làm anh gần đây trễ nãi nhiều công việc.
Bùm!
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, thấy Ngũ Y Y mặc áo ngủ dài rộng, ôm cái gối nhỏ, giống như đứa trẻ lạc đường, vẻ mặt hoảng sợ đứng ở cửa.
“Y Y? Làm sao vậy?”
Đôi môi Ngũ Y Y run lên, đột nhiên mếu máo khóc, “Oa......Sấm đánh rồi, thật là đáng sợ, tôi sợ, một mình tôi thật là sợ, hu hu hu.”
Hoắc Phi Đoạt vỗ đầu, “Em xem anh, trí nhớ của anh, anh quên mất là em sợ tiếng sấm, là lỗi của anh, anh nên đi cùng với em.”
Khổ thân Ngũ Y Y, lạch cạch chạy đến chỗ Hoắc Phi Đoạt, giống như mèo con bị hoảng sợ, chui vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.”
Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y ngồi lên đùi, dụ dỗ cô, “Không có chuyện gì, không phải đã có anh ở trong này rồi sao? Không phải sợ, có anh đây.”
Ngũ Y Y núp ở trong ngực Hoắc Phi Đoạt, còn hơi run rẩy.
Cơ thể nhỏ bé ngồi ở trên đùi Hoắc Phi Đoạt cọ xát lung tung.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nói một tiếng, giọng điệu kìm nén.
Đáng chết! Bộ dáng nhóc con ngồi trên đùi anh, cọ tới cọ lui, thế nhưng cọ đến chỗ nào đó của anh đột nhiên thức tỉnh!
Hoắc Phi Đoạt cắn răng nói, “Ngoan, chúng ta trở về phòng ngủ.”
“Em không về! Em sợ!” Ngũ Y Y sợ đến mức ôm chặt cổ Hoắc Phi Đoạt, đem miệng nhỏ nhắn nóng hổi dán lên cổ Hoắc Phi Đoạt.
Của cô mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn ướt át, dán lên cổ của anh, mạch máu anh nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
“Y Y....”
“Anh đang làm gì đấy? Sao còn chưa ngủ?”
“Xử lý.... ....Công vụ.... .....”
Giọng nói Hoắc Phi Đoạt có chút khàn khàn.
Cái mông nhỏ của cô ở trên bộ phận quan trọng cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi phía dưới anh cũng cứng rắn.
“Hôm gặp hai chị của tôi, tôi các chị ấy nói, Tiêu Lạc không phải chồng của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK