Ngũ Y Y che lại lỗ tai.
Mẹ ơi, một người đàn ông cao hơn một mét tám mươi, lại nhẹ nhàng bị chú Hoắc ném cho bay đến góc tường.
"Ạch. . . . . " Người đàn ông trẻ tuổi bị rơi không nhẹ, đau đớn khẽ kêu.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt, quát khẽ, "Cút!"
"Vâng. . . . .. Thực xin lỗi . . . . . . "
Anh ta chịu đựng đau nhức, bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.
Ngũ Y Y bị uy phong cùng tàn nhẫn của Hoắc Phi Đoạt hù dọa, cái miệng nhỏ vẫn chưa khép lại được.
"Em không sao chứ? Hắn ta có làm em bị thương không?"
Đây mới là vấn đề mà Hoắc Phi Đoạt quan tâm.
"Hả? Không có việc gì, tôi không sao." Ngũ Y Y chợt tỉnh lại, lắc lắc đầu, "Kỳ thật, anh ta cũng không có phạm lỗi gì lớn, anh ta cũng là vì công việc, có ý tốt, nhắc nhở tôi . . . ."
Hoắc Phi Đoạt không nói thêm cái gì nữa, nhấn phím gọi ra bên ngoài, nhanh chóng phán quyết, "Cái người vừa đi ra ngoài, trực tiếp đuổi đi!"
"Dạ, Hoắc tổng."
Bên ngoài truyền đến giọng nói êm ái mà lại trầm ổn của phụ nữ.
Nghe tin một nhân viên bị đuổi, lại bình tĩnh giống như đang nghe dự báo thời tiết.
"Này, này, không, không đến mức đó chứ? Người ta cố gắng cũng không dễ dàng, không đến mức bị đuổi đi thế này chứ?"
Hoắc Phi Đoạt bắt đầu thu xếp tài liệu, thản nhiên nói, "Bất cứ ai làm tổn thương đến em tôi đều không tha cho hắn!"
Ngũ Y Y chợt ngẩn ra.
Trong lòng xuất hiện một chút ấm áp.
Hai giây sau cô mới đột nhiên tỉnh lại, "Này, luôn là chú bắt nạt tôi nhiều nhất . . . ! Tại sao chú không xử lý chính mình trước ?"
Hoắc Phi Đoạt nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, hai tay lại nhéo khuôn mặt của Ngũ Y Y, mắng cô, "Nha đầu ngốc!"
Hoắc Phi Đoạt ở trong phòng làm việc, Ngũ Y Y lại đuổi theo phía sau người ta ríu rít không ngừng, "Tôi nói, chú giúp đỡ một chút thôi, đối với chú chỉ giống như một bữa ăn sáng, chú gọi điện thoại đi, Cố Tại Viễn chắc chắn sẽ nghe lời chú nói. Bây giờ biểu hiện của tôi thật tốt, cũng không chọc chú tức giận, lại bưng trà rót nước cho chú. Chú giúp tôi đi mà."
Hoắc Phi Đoạt nên làm gì thì vẫn làm, không ảnh hưởng chút nào tới công việc của hắn.
Cuối cùng Ngũ Y Y mệt đến mức ngồi phịch xuống ghế sofa, chổng vó, than ngắn thở dài.
Hoắc Phi Đoạt xử lý xong hạng mục quan trọng, giương mắt nhìn, bộ dạng của nha đầu kia không câu nệ tiểu tiết, nhịn không được âm thầm bật cười, gọi lớn, "Vật nhỏ!"
"Hả? Đây đây đây! Phi Đoạt, chú giúp tôi sao? Muốn gọi điện thoại sao?"
Ngũ Y Y toét miệng cười, nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt xoa huyệt thái dương, "Em không đói bụng sao? Đã là giữa giờ ăn cơm rồi."
Ngũ Y Y thở dài, lại ngã lệch trên ghế sofa, bất mãn nói, "Đói chết rồi! Là ai khiến tôi mốc meo thế này chứ!"
"A. . . Phải vậy không? Được rồi, tôi cũng không ép em, tôi đã gọi cơm trước rồi."
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt lấy ra menu gọi món ăn sẵn.
Ngũ Y Y vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm người ta vài lần, cảm thấy người kia căn bản là không để ý đến mình, mới cực kỳ không có khí phách trở mình đứng lên, chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, kéo hắn, cướp quyển menu.
Lúc đó có hơn mấy chục nữ nhân viên đi tới, thì thấy được một màn khiến các cô không dám tin.
Hoắc tổng ngồi trên ghế giám đốc, một cô gái nhỏ cùng hắn chen chúc trên cái ghế tựa, chẳng qua là, nửa cái mông của cô ấy ngồi trên đùi Hoắc Phi Đoạt, sau đó đầu ghé vào trong ngực Hoắc tổng, đang lật menu cắm đầu cắm cổ chọn món.
"Tôi mặc kệ chú đó. . ., tôi muốn ăn cái này, cái này, cái này, còn cả cái này nữa! Đúng rồi, vẫn còn thêm một phần nước canh."