Hoắc Phi Đoạt rầu rĩ xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “Ai nói cô ấy là vị hôn thê của tôi? Cho tôi bây giờ tôi vẫn không xem cô ấy là một người phụ nữ, tôi chỉ xem cô ấy làem gái. Tôi làm sao sẽ sinh ra tình cảm với em gái mình? Đây không phải là rất kì quái sao?”
“thật vậykhông? Anh thật sự không thích cô ấy sao?”
“Tất nhiên là không thích cô ấy, bằng không thích em làm gì?”
:Nhưng mà Phúc Hi nói cô ấy là vị hôn thê của anh, nhất định phải gả cho anh.”
“Phúc Hi? Em gặp cô ấy rồi sao?”
“Tất nhiên là gặp rồi! Hôm thứ sáu cô ấy chạy đến trường học của tôi tìmtôi đi chơi, còn nói phải làm bạn với tôi, tôi còn đi dạo với cô ấy thật lâu ở cửa hàng tổng hợp nữa.”
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt lập tức nheo lại, suy nghĩ hỏi: “Sau khi em vàcô ấy chia tay, em liền bất tỉnh phải không?”
“Ách... Sau khi tôi và cô ấy chia tay, tôi đến trường thì cảm thấy đầu óc choáng váng.Thế nào? Anh nghi ngờ Phúc Hi làm sao?”
Ngũ Y Y trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Hoắc Phi Đoạt lắc đầu: “Phúc Hi sẽ không làm như vậy. Tuy rằng cô ấy tùy hứng, nhưng mà rất ngoan.”
Ngũ Y Y bĩu môi: “A a, thấy người tangoan đúng không? nói đúng là người ta ngoan hiền thục nữ, rất ôn nhu, rất xinh đẹp.”
Hoắc Phi Đoạt nắm chặt cằm Ngũ Y Y, cười nhẹ: “Hôm nay em có chuyện gì vậy? nói những câu thẳng thừng? Tôi đắc tội em chỗ nào hả? Hả?”
Ngũ Y Y đánh vào tay Hoắc Phi Đoạt: “Mới không có! Tôi là ăn ngay nói thật! không phải anh nói tôi bộ dáng không ra gì cả, dáng người cũng không tốt, thuộc loại chờ tàn phế đó sao? Vậy làm sao anh thích người tàn phế như tôi?”
Hoắc Phi Đoạt cười thầm ngước mắt nhìn Ngũ Y Y, than thở: 'không có cách nào, ai bảo lòng dạ tôi không tốt. không nghĩ em đi phá hoại người đàn ông khác, rõ ràng là tôi thu nhận em.”
“Hả?” Ngũ Y Y tức giận trừng mắt: “Anh coi tôi là đồ bỏ đi, còn thu tôi? Hoắc Phi Đoạt, tôi không cần anh thu nuôi tôi. cô nãi nãi đây có thể thiếu đàn ông sao? Anh cảm thấy anh rất tuấn tú phải không? Anh cảm thấy anh thật giỏi có phải hay không?”
Ngũ Y Y vung chân lên đá Hoắc PhiĐoạt.
Hoắc Phi Đoạt cũng không xem ra gì, tùy ý nha đầu này đánh đánh đáđá sau lưng anh.
Nhìn qua, đơn thuần là Ngũ YY khi dễ Hoắc Phi Đoạt.
Lúc hai người đang ồn ào, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Ngũ Y Y hậu tri hậu giác, đá sau lưng Hoắc Phi Đoạt thành nghiện. A, hiện tại ông đang ức hiếp Hoắc Phi Đoạt, thật là sung sướng.
“Xem anh còn nói tôi là tổn thương anh, xem anh còn nói hay không?”
Phúc Hi giật mình nhìn tình cảnh trong phòng bệnh, bàn tay cầm túi xách dần dần nắm chặt lại.
Ngũ Y Y cô gáinày,đanglàmgì?
Giống như đàn bà chanh chua không phân rõ phải trái, dùng chân đá anhPhiĐoạt?
Rất kỳ quái rồi!
“cô đang làm cái gì đó?”
Phúc Hi nhịn không được gọi to.
“Hả?”
Lúc này Ngũ Y Y giật nảy mình, dừng lại động tác, nhưng mà chân còn nằm trên lưng Hoắc Phi Đoạt.
“Phúc Hi, cô, sao cô lại đến đây hả?”
Má ơi, sao cô có cảm giác như mình cướp đi người đàn ông của Phúc Hi chứ?