Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Ưng gật đầu.
“Tôi bảo anh đi làm xuân dược anh làm xong chưa?”
Thạch Ưng run bắn người, từ từ lấy cái bình nhỏ trong túi ra: “Tiểu thư! Làm xong rồi, muốn dùng nó sao?”
Phúc Hi gật lấy bình xuân dược: “Không cần anh quản tôi! Anh chỉ cần làm những việc theo những gì tôi nói là được rồi!”
Phúc Hi cầm cái bình nhỏ, mở nắp ra đưa lên mũi ngửi ngửi, từng mùi hương thơm thẹ bay lên.
Đây là xuân dược sao?
Có thể làm cho con người ý loạn tình mê, không quan tâm điên cuồng đánh về phía người khác gì đó sao?
Có thật kỳ diệu như thế không?
Anh Phi Đoạt, đừng trách em, đây đều là anh ép buộc em làm như vậy.
Vì sao anh lại không đếm xỉa đến em?
Vì sao không chú ý đến em?
Vì sao muốn vứt bỏ em?
Từ nhỏ em đã làm bạn cùng anh, vẫn mộng tưởng sẽ gả cho anh, nhưng anh chưa bao giờ để em trong mắt, bây giờ tốt rồi, anh lại nhớ đến người con gái khác!
Em tuyệt đối không cho phép!
Phúc Hi nhắm mắt lại, nắm chặt bình nhỏ vào trong ngực.
Thạch Ưng đứng bên cạnh, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đều nhịn xuống, nắm quả đấm thật chặt.
Bởi vì buổi trưa Hoắc Phi Đoạt còn có việc quan trọng, nên đã đưa Ngũ Y Y trở về trường học.
Ngũ Y Y theo thói quen nhảy xuống xe trước, sau đó vẫy tay chào Hoắc Phi Đoạt: “Bái bai. Chủ nhật gặp lại! Anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt để báo đáp anh.”
Hoắc Phi Đoạt hơi cười nhạt một chút, ngay lúc Ngũ Y Y xoay người bước, đi, hắn nhanh chóng bước xuống xe gọi to: “Y Y!”
“Hả? Còn có việc gì sao?”
Ngũ Y Y ngạc nhiên xoay người lại, Hoắc Phi Đoạt đã bước nhanh đến.
Ngay lúc Ngũ Y Y chưa thấy rõ vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt lúc bấy giờ, cô đã bị hắn gắt gao ôm chặt vào lòng.
Hả? Hoắc Phi Đoạt làm sao vậy?
Sao lại đột nhiên như vậy rồi?
Gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nằm trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh làm sao vậy?”
Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, cho dù có hàng ngàn lời nói vẫn không thốt nên lời, vừa nghĩ đến trong lòng cô bé này thích Tiêu Lạc, không hiểu sao hắn lại cảm thấy buồn bực và bất đắc dĩ.
Có cảm thấy tôi tốt hay không?”
Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, cắn răng nặn ra mấy chữ kia.
“Hả?” Ngũ Y Y ngạc nhiên mở hai mắt thật to.
Có ý gì?
Hoắc Phi Đoạt buông Ngũ Y Y ra, nhưng hai tay bưng mặt cô lên, buộc cô phải ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi nói…..Em có cảm thấy chúng ta rất tốt không?”
Ngũ Y Y run bắn người, lập tức nở nụ cười rực rỡ: “Tất nhiên là tốt, anh tất nhiên là tốt rồi, vừa có tiền, vừa có bản lĩnh, còn có thể đánh nhau. Anh là Hoắc lão đại mà, tất nhiên là xuất sắc nhất thế giới rồi.”
“Tôi và Tiêu Lạc, ai tốt hơn?”
Hả?
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.
“Anh, anh và Tiêu Lạc? Sao hai người lại so với nhau? Anh là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi Hoắc lão đại, còn Tiêu Lạc chỉ là một ông tổng thông thường, Tiêu lạc là người nha tôi, sao lại so với anh được?”
Nghe đáp án như vậy, Hoắc Phi Đoạt thất vọng tràn trề.
Nói đi nói lại, cô bé này không xem Hoắc Phi Đoạt hắn là đối tượng đàn ông để kết giao mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK