“Ngũ Y Y lúc đang thủ giọng, phía đen ne-on rớt xuống, đúng lúc nện trúng cánh tay của bạn ấy, cứ như vậy”
Ban học trai âm thanh nòi chuyện đều run rẩy, vừa nhìn chính là bị dọa sợ.
Hoắc Phi Đoạt cua mày, con người nhíu lại, “A Trung , đem cái đen treo đó lại đây”
“Dạ, lão đại”
A Trung hướng thủ hạ vung tay lên, hô lạp lap xuất hiện mười tráng hán.
Ngũ Nhân Aí nhìn Ngũ Nhân Lệ, sắc mặt trắng bệch, giống như sợ người khác nghe thấy, nhỏ giọng hỏi, “Nhân Lệ, em làm sao vậy? Không sao chứ? Không cần hù dọa chị a”
“Em…em….thở không được………” Ngũ Nhân Lệ giông như cá lên bờ hổn hển nói.
Ngũ Phong Tập lo lắng nhìn Ngũ Nhân Lệ, vẻ mặt đau khổ hương Hoắc Phi Đoạt cầu cạnh, “Hoắc tổng….Ngài xem….Con gái của tôi có chút không thoải mài, chúng tôi có thể hay không đi trước, đưa nó đến bệnh viện?”
Hoắc Phi Đoạt mặc kệ người nào là mình tinh, chỉ nhìn Nũ Nhân Lệ, từ đôi mắt cô ta thấy được sự sợ hãi
Ngũ Nhân Lệ con ngươi chợt căng lớn, tất cả đều là hoảng sợ.
Toàn thân run rẩy giông như bị động kinh vậy.
Ngũ Phong Tập tiếp tục cầu xin Hoắc Phi Đoạt, “Hoắc tổng van cầu ngài, tôi xem bệnh của Ngũ Nhân Lệ rất nghiêm trọng….”
“Nha đầu này tay bị phế, không phải là con của ông sao?”
Hoắc Phi Đoạt một câu nói trúng tim đen( Chu tước: Hoắc ca good job^.^)
Ngũ Phong Tập run lên, gật đầu, “Y Y cũng là con gái của tôi. Cũng vậy”
“Cái này cánh tay con gái ông cũng bị thương, ông không them quan tâm? Ngũ lão tiêng sinh, đối với khoản nợ phong lưu của mình lại không thể phụ trách, là sẽ bị trời phạt, hiểu không?”
Ngũ Phong Tập sắc mặt chợt chuyển sang trắng bệch, vội vội vàng vàng đi xem Ngũ Y Y, “Y Y, cánh tay con có sao không? Ba mang con đi tới bệnh viện kiểm tra”
Ngũ Y Y vụt một cái đứng dậy, trong đôi mắt nén lệ, “Con không sao, ba đi xem Ngũ Nhân Lệ đi”
Cần người khác nhắc nhở, ông ta mới nghĩ tới cô là con của ông ta sao………..Đây là người cha mà mẹ cô đã nhắc với cô đây sao
Hoắc Phi Đoạt cau mày nhìn Ngũ Y Y.
Các tráng hán đang canh ngay cửa lui lại nhường đường, Ngũ Y Y lưng thẳng tắp đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn nhón chân lên, tiến tới bên tai Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng nói,”Em tương đối hiểu tâm lí nữ nhân, đai ca vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân, cái đó là đắc đội với nhóc con rồi”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, quét mắt nhìn Cố Tại Viễn.
Âm thầm mắng một câu”Shit”, đẩy Cố Tại Viễn ra,xải bước đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn len lén nở nụ cười, âm dương bát quái hướng mấy người đang đứng ở đây cao giọng nói, “Giờ sao? Tiết mục quyên tiền Cố thiếu tôi quyên tiền cho Ngũ Y Y, giờ người biểu diễn lại bị thương, mặt mũi thiếu gia ta để ở đâu đây? A Trung, lão đại bảo phải tìm hiểu ngọn nguồn, hôm nay chúng ta phải đưa đáp án rõ ràng cho lão đại a”
A Trung lên tiêng, “Vâng!”
Ngũ Nhân Lệ sợ hãi thét lên một tiếng, liền lăn ra bất tỉnh.
Ngũ Nhân Aí sợ hãi kêu lên, Ngũ Phong Tập hoảng hốt liền đem Ngũ Nhân Lệ đưa đi bệnh viện