Được lắm vật nhỏ này!
Hoắc Phi Đoạt khoát bàn tay lên bả vai của Ngũ Y Y, cười nhạt, “Ngồi xuống đi, hai người cứ tiếp tục”
Tay dùng lực ấn Ngũ Y Y ngồi xuống ghế, Hoắc Phi Đoạt cũng ngồi sát bên cạnh Ngũ Y Y, tư thế hết sức tự nhiên giống như đôi tình nhân vậy.
Ngũ Y Y cảm thấy không có gì là không thích hợp nhưng Tiêu Lạc thì ngược lại, anh khiếp sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Đây là Hoắc Phi Đoạt, nguyện ý ngồi cùng phụ nữ?
Hoắc Phi Đoạt vẫn tiếp tục vô sĩ nói, “Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi chỉ là muốn nói mấy câu thôi, còn có công việc đang đợi”
A Trung rất săn sóc nói, “Lão đại, thời gian gấp rút, không cần phải làm một bàn ăn khác, hay là ngài ngồi ở đây cùng với Tiêu tổng luôn đi” (Chu tước: A Trung ta coi thường anh rồi, A Trung *hất hàm kiêu ngạo*)
Hoắc Phi Đoạt giả vờ khách khí, “Vậy sao được? Này không nên quấy rầy Tiêu tổng”
Tiêu Lạc nói, “Không có, không có, anh hay ngồi cùng chúng tôi đi, công việc của anh đậc biệt nhiều, tôi còn không biết sao, ăn nhanh đi còn đi làm việc”
Ngũ Y Y nghe hai đại nhân ngồi nói chuyện, vẫn như cũ miệng không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, thi thoảng liếc sang Hoắc Phi Đoạt rồi nhìn Tiêu Lạc
A Trung ở bên kia thấy liền nghiến răng nghiến lợi,
Cái nha đầu khờ này, lão đại chỉ vì cô mới phải đến đây chịu uất ức, cô không cảm động, chỉ biết răng rắc răng rắc ăn uống! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ăn cho chết cô đi, ăn thành heo mập luôn đi!
A Trung đưa cho Hoắc Phi Đoạt một đôi đũa, Hoắc Phi Đoạt mặt thì nói” Không cần đâu”, tay thì lại tiếp nhận đôi đũa từ A Trung.
Mấu chốt là Hoắc Phi Đoạt lại ngồi sát bên cạnh Ngũ Y Y .
Tiêu Lạc nhìn lén Hoắc Phi Đoạt một cái, vừa đúng lúc thấy Hoắc Phi Đoạt đang nhìn Ngũ Y Y.
Tiêu Lạc hình như ngộ ra điều gì.
“Ai nha! Chú này, sao lại làm như vậy, ngài vừa đến liên cướp đồ ăn của tôi! Đây là thịt của tôi!”
Ngũ Y Y tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Quá ghê tởm, cái chú Hoắc này có nhiều tiền như vậy, tự nhiên lại chạy đến chen chúc một chỗ với bọn họ, tham gia còn không nói gì lại còn giành thức ăn của cô nữa, thật tức chết mà.
Ngũ Y Y dùng móng vuốt che chở cho cái chén của mình.
Hoắc Phi Đoạt nhai thức ăn, “Vật nhỏ, em tợ tôi thì không nói, vài miếng thịt cũng không thể cho sao? Không sợ tối khấu trừ lợi tức của em sao?”
Ngũ Y Y nhướn mặt cong môi, lầm bầm nói, “Chú muốn ăn thì ăn mấy thứ trên dĩa ấy, không được đụng vào chén của tôi”
“Cái gì của em thì là của tôi, cô ngốc”
Hoắc Phi Đoạt dùng đũa đánh nhẹ bàn tay Ngũ Y Y, cô tức giận trừng mặt không tình nguyện bỏ móng vuốt của mình ra, Hoắc Phi Đoạt mặt không hề đổi sắc gắp thức ăn trong chén của cô bỏ vào miệng mình, ăn rất có tư vị.
Ngũ Y Y bị chọc tức, nhìn Hoắc Phi Đoạt đang ăn đồ ăn của mình, còn tỏ vẻ hưởng thụ, cảm giác muốn phát điên dùng cùi chỏ đụng Hoắc Phi Đoạt, thật muốn đấp nát khuôn mặt của người này.
A Trung nhìn Ngũ Y Y đang ra sức hành hạ Hoặc Phi Đpạt, tức đến nỗi dựng râu lên.
Lão đại ngài mau màu phát uy đi a, màu đem tiểu nha đầu không biết sợ này trừng phạt đi a!
Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý, tay bưng đồ uống trên bàn uống một hớp.
“Ai ai ai, làm sao chú lại uống loạn đồ uống của người khác vậy, đó là đồ uống của tôi đó” (Hôn gián tiếp)
Ô ô ô, Ngũ Y Y khóc không ra nước mắt.
Cái ly nước đó cô vừa mới uông xong, chú Hoắc này lại bưng lên uống, đây không phải là hôn gián tiếp sao ?
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ, “Tôi không chê em….em còn dám chê tôi sao? Khăn tay này đưa cho em”