Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Lạc cùng Ngũ Y Y đi vào trong gia trang viên, phòng khách đèn sáng trưng tất cả các thành viên đang ngồi ở đó đồng loạt đưa mắt nhìn hai người.
“Thế nào? Sao mọi người lại ở đây?” Tiêu Lạc mờ hồ hỏi, cảm giác có gì khác lạ, không khí ở đây vô cùng quỷ dị.
Ngũ Y Y khẽ cau mày.
Không khí khác lạ, mà cô tất nhiên không có ngốc liền có thể cảm thấy được.
Chỉ là, cô ở nhà này luôn bị xem là không khí, tất nhiên là không xen vào mấy việc lớn của gia đình này.
Dù xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ đến cô.
“Tôi đã về”
Ngũ Y Y nói xong, cúi đầu, chuẩn bị đi lên phòng của mình.
Ai ngờ, Tiêu Mai khì thế hung hăng bước đến, không hề bào động, vung cánh tay, tát vào mặt Ngũ Y Y một cái.
Pằng!
Một một cái tát, vang dội và thanh thúy.
Nhìn cũng biết, Tiêu Mai dùng chính là 10 phần sức lực.
Ngũ Y Y cả thời gian tránh né cũng không có, liền bị đánh đến ngã nhào xuống đất.
Một nửa bên mặt, vô cùng đau rát!
Trong miệng còn có một cỗ mùi máu tanh mặn.
Ngũ Y Y hé chặt mắt, căn nát mội, hé miệng hỏi, “Tại sao lại đánh tôi? Bà tại sao lại đánh tôi?”
“Tại sao?” Tiêu Mai bén nhọn kêu lên , “Bằng ta là nữ chủ nhân cái nhà này, bằng mọi việc đều do ta quyết định”
Tiêu Lạc chạy tới ngăn cản Tiêu Mai đang muốn phát khùng, tức giận chất vấn chị mình, “Chị đang làm gì vậy? Đang tốt lành lại phát điên? Tại sao có thể tùy tiện đánh người?”
Tiêu Mai không dám tin nhìn Tiêu Lạc, “Lạc, rốt cuộc là em đang bênh ai vậy? Chị mới là chị của em đó, em nhìn cho rõ a!. Gìơ sao? Chị đánh nó em đau sao? Chị đánh nó em muốn tìm chị tiính sổ sao?”
“Không phải chị? Em không phải có ý đó…………….”
“Chị cho em biết Tiêu Lạc, em không cần bị cái hô ly tinh này che mắt, chị mới là chị ruột của em, đến chết cũng không thể nào thay đổi. Chẳng lẽ như người khác nói, nó cho em chút ngon ngọt, em liền bị nó mê hoặc mà phản lại chị sao? Không muốn nhận người thân? Em là em chị, hãy nghe chị, loại huyết chủng hồ ly này, không có gì đáng trân trong, em nên tránh xa nó ra. Em dám quen với loại nữ nhân này, chị lập tức chết cho em xem, chị sẽ đến chỗ ba mẹ nhận tội, là chị giáo dục không tốt, để cho em bị loại người này mê hoặc”
Tiêu Mai càng nói càng kích động, giống như mụ đàn bà oán chồng.
Tiêu Lạc sắc mặt càng ngày càng kém, đột nhiên rống to, “Chị nói xong chưa? Rốt cược là xảy ra chuyện gì?”
Hét lên một tiếng, đem Tiêu Mai hét đến ngây ngẩn cả người.
“Em……..Tiêu tử này…………Em vẫn muốn bênh vực nó………Em có biết không, nó đã làm gì?”
Tiêu Lạc híp mắt hỏi, “Cô ấy đã làm gì?”
Tiêu Mai hừ hừ nói, “Em cái tiêu ngu ngốc này, em còn tưởng nó là loại người tốt lành sao, mẹ nó là loại người kia, làm sao có thể sinh ra con tốt đẹp được! Hộp trang sức của chị, bị nó trộm rồi! Đây chính là đồ trang sức trước lúc chết cha mẹ đã cho chị, giá trị liên thành, em có biết không? Chính là nó đã ăn trộm”
“Không thể nào! Y Y không có trộm nó!” Tiêu Lạc xoay người về phía Y Y, hỏi, “Y Y, em có lấy hộp trang sức của Tiêu Mai không?”
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng các người có chút tiền, mà có thể vu oan người khác, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng cầm của người khác một cây kim sợi chỉ nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK