Ngũ Y Y đột nhiên ngẩng đầu lên, mếu máo nghẹn ngào: “Giang Đình…”
Cô chợt nhào vào trong lòng Hàn Giang Đinh, dùng đầu mình cọ xát vào người hắn.
Hàn Giang Đình nhe răng cười xấu xa: “Rốt cuộc cậu cũng đồng ý lao vào vòng ôm ấm áp của tôi rồi à, được rồi đêm nay đến nhà tôi đi, tôi sẽ đuổi con nhóc người Anh kia đi.”
Lỗ tai Ngũ Y Y dựng thẳng lên, tập tức tách ra, khinh thường liếc mắt Hàn Giang Đình: “Cậu có thể có tiền đồ một chút không? Cả ngày chỉ biết cá! Không sợ bị lây bệnh sao?”
Hàn Giang Đình vừa cười vừa đưa tay lên lau trên mặt Ngũ Y Y: “À à, có phải cậu đang ghen tỵ không?”
“Tôi mà ăn dấm chua của cậu, lão nương đây sẽ đi tìm cái chết!”
Ngũ Y Y hung hăng chụp lấy hai tay Hàn Giang Đình.
“Khụ khụ khụ!” A Trung đứng bên cạnh cảm thấy không được, liền dùng sức ho khan vài tiếng.
Lúc này Ngũ Y Y mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một người cần được tôn trọng: “Ha ha, chú A Trung, chú đi trước đi, để tên tiểu tử này đưa tôi về là được rồi.”
A Trung tối sầm mặt, không vui nói: “tiểu thư Y Y phải chú ý một chút! Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Hả?” Ngũ Y Y há hốc mồm, không dám tin mà xoa xoa lỗ tai mình.
Nam nữ thụ thụ bất thân? Đây là cách diễn đạt của thời đại nào vậy?
Chú A Trung lại có thể dùng những lời này sao?
A Trung liếc mắt nhìn Hàn Giang Đình rồi bỏ đi trước.
Ngũ Y Y bĩu môi thở dài: “Làm người giúp việc của Hoắc Phi Đoạt lại khó vậy? Mặc đầm này không được! Nói chuyện với người đàn ông khác cũng không được! Mạng mình thật là khổ mà!”
Điện thoại Ngũ Y Y chợt vang lên, cô nhanh chóng lấy ra nghe: “Alo?”
“Y Y, Nhân Ái uống rượu, nôn rượu rất khủng khiếp, anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước, chờ một lúc nữa anh sẽ đến đón em.”
Là giọng nói ôn nhu của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y lập tức bình tĩnh trở lại, không phải đã quên cô, không phải bỏ cô ở lại, mà là hắn đưa Ngũ Nhân Ái đi trước, sau đó sẽ trở lại đón cô.
“A, không sao. Anh không nên đi qua đi lại, để Hàn Giang Đình đưa em về là được rồi, xe của hắn cũng như vậy. Anh cẩn thận một chút.”
“Ừ, vậy cũng được. Y Y, thật xin lỗi.”
“Ha ha, không có gì.”
Cúp điện thoại, Ngũ Y Y liền nở nụ cười tươi.
Phần ấm áp kia của cô không có đi, vẫn còn ở đây. Ha ha.
“Này, không giống cậu nha, lúc cậu cùng ông chú Tiêu Lạc phiền phức kia nói chuyện làm sao không giống cậu một chút nào! Còn làm ra vẻ rất tốt! Không phải là cậu đang ngụy trang thành thục nữ đấy chứ?”
Hàn Giang Đình vỗ vai Ngũ Y Y. đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o. r ..g
Ngũ Y Y ra vẻ khinh thường: “Tiểu tử thối, cậu mới nói cài gì? Tiêu Lạc người ta đã gây phiền phức cho cậu sao? Ánh mắt cái quái gì, đừng để ý đến tôi, bây giờ cậu rất phiền phức.”
“Ha ha, phiền phức đi, cậu phiền tôi tôi không phiền cậu.”
Hàn Giang Đình vô liêm sĩ vẫn đi theo sát Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười rồi.
Nhưng mà…..lúc nãy mình ở trước mặt Tiêu Lạc lại rất làm ra vẻ sao? Thật sự là có đóng giả làm thục nữ sao? Thật không giống với mình chút nào!
Ngũ Y Y cũng bị mê mẩn rồi.
Tiêu Lạc đưa Ngũ Nhân Ái vào bệnh viện.
Ngũ Nhân Ái cần truyền nước biển, Tiêu Mai vừa nhìn thấy liền đuổi mọi người đi hết, chỉ để một mình Tiêu Lạc ở cạnh Nhân Ái.
Tiêu Lạc ngồi bên cạnh giường, luôn nhìn vào đồng hồ trong điện thoại, có vẻ rất sốt ruột.
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, cười khổ nói: “Lạc, anh đi trước đi, ở đây có y tá rồi, anh không cần ở trong này.”
“Hả?” Tiêu Lạc ngẩng đầu nhìn Ngũ Nhân Ái, cười nhẹ: “Không có việc gì, cô yên tâm nghĩ ngơi đi, tôi ở đây với cô.”
Ngũ Nhân Ái đưa bàn tay từ trong chăn ra nắm tay Tiêu Lạc.
Ánh mắt Tiêu Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên, nhìn về phía Ngũ Nhân Ái.
Cô ta rưng rưng nước mắt, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Lạc….Tâm ý của em, em không tin là anh không cảm giác được. Anh có thể chú ý nhiều đến em, nhất định anh sẽ phát hiện ra em có rất nhiều ưu điểm. Lạc, cầu xin anh, đừng không để ý đến em.”
Tiêu Lạc há hốc miệng thở dốc, không nói nên lời nào.
Ban đêm trong phòng bệnh ở bệnh viện, có vẻ như rất lạnh lẽo, vắng vẻ.
“Đứa bé ngốc, theo những lời em nói vậy, người anh trai này của em vẫn sẽ không coi em là người phụ nữ, vì vậy em không cần phải chờ đợi, em trực tiếp ra tay đi, cho hắn dùng một chút thuốc kích thích vào, chỉ cần hắn chạm vào người em rồi, sẽ không có cách nào đẩy ra được. Đây là biện pháp để cho anh ta có trách nhiệm với em. Con ngốc!”
Phúc Hi cúp điện thoại, lâm vào trầm tư.
Thuốc kích thích?
Cho anh Phi Đoạt uống cái này sao?