Không muốn!
Ngũ Y Y hung hăng cắn vào cánh tay Tiêu Lạc, Tiêu Lạc đến nhăn mặt than nhẹ, sức lực trong tay cũng giảm đi một chút, nhưng mà có cắn răng anh ta cũng không buông cô ra.
Ngũ Y Y nhất chân đá vào đầu gối Tiêu Lạc, mặc dù Tiêu Lạc phòng bị, nhưng không muốn đánh trả lại cô, cắn rắng chống lại ai đó.
Ngũ Y Y nhờ vậy tránh thoát được ràng buộc của Tiêu Lạc, cô xoay người nhanh chân bỏ chạy.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai không? Cứu mạng!"
Ngũ Y Y vừa nhanh chóng bỏ chạy, vừa sợ hãi kêu to.
Giờ phút này, cô rất hy vọng Hoắc Phi Đoạt từ trên trời rơi xuống.
"Y Y! Em đứng lại, Y Y!"
Tiêu Lạc thấp giọng mắng một câu, nhất chân đuổi theo cô.
Tiêu Lạc chân dài bước lớn, cộng thêm đã luyện võ, rất nhanh đã đuổi theo kịp Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y sợ hết hồn hết vía, thuận tay cầm một nhánh cây đán về phía Tiêu Lạc, Tiêu Lạc vội vàng nhảy dựng lên tránh thoát.
Ngũ Y Y bỏ nhánh cây lại, tiếp tục chạy như điên.
Ngũ Y Y bị dọa đến nổi kêu to, cúi người xuống nhặt một tảng đá rồi dùng sức ném về phía Tiêu Lạc.
Thình thịch!
Tảng đá hung hăng nện vào trán Tiêu Lạc, máu lập tức chảy ròng ròng.
"A! anh bị thương!"
Ngũ Y Y bị dọa đến cả người run rẩy, gào to, vẫn chạy trốn như cũ.
Tiêu Lạc dùng một tay lau trán, trong lòng bàn tay là máu đỏ.
Tiêu Lạc hít sâu một hơi, nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên, âm thầm dùng nội lực ném về phía Ngũ Y Y.
Chân sau của Ngũ Y Y đột nhiên đau đớn, một chân cũng không chạy được, lập tức té lăn trên cỏ.
"Cứu mạng! có người không? Có ai không? Cứu mạng!"
Ngũ Y Y lo lắng nhìn Tiêu Lạc bước từng bước đến gần, lại nhìn xung quanh một chút.
Đáng chết, tại sao xung quanh đây một người cũng không có, những người ngày thường nói chuyện yêu đương chạy đâu mất rồi?
Tiêu Lạc không quan tâm máu tươi đang chảy trên trán, lại để áu chảy xuống, ánh mắt anh nhìn Ngũ Y Y không rời, môi mỏng chứa ý cười nhạt, anh bước từng bước đi về phía Ngũ Y Y.
"Không muốn tiếp tục chạy trốn anh à, anh nói rồi, em chỉ có thể thuộc về mình anh, em nhất định là của anh, đừng làm những việc vô ích, hai chúng ta đều đi đến suốt cuộc đời."
Ngũ Y Y hoảng sợ nhìn bóng dáng Tiêu Lạc, không nhịn được cả người run rẩy.
"Tránh ra.... ......anh tránh ra.... ...... ...... ... tôi không muốn tiêm cây kim này, tôi không muốn.... ........"
Tiêu Lạc đến trước bàn chân Ngũ Y Y, ngồi xổm xuống, giơ ống tiêm lên.
Ngũ Y Y nổi điên, cánh tay dùng sức đánh vào người Tiêu Lạc.
Một tay Tiêu Lạc ôm chặt Ngũ Y Y, một tay khác kéo tay áo cô lên, đem kim tiêm đâm vào thịt cô.
"A, a a! Tôi không muốn như vậy, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được, không muốn!"
Ngũ Y Y rơi nước mắt, uốn éo người đẩy Tiêu Lạc ra.
Chất lỏng từ từ chảy vào người cô, Tiêu Lạc rút ống tiêm ra, mỉm cười nói: "Ngoan, đừng kêu, không đau đúng không?"
"Cái đầu anh! Anh đi chết đi! Tiêu Lạc, tôi hận tổ tông tám đời nhà anh! Anh là cái tên khốn kiếp! Anh không phải là con người!"
"Ha ha, mắng chửi đi, chờ sau khi em tỉnh lại, cái gì nên quên đều quên hết. Yên tâm, anh đảm bảo, anh sẽ chăm sóc em cả đời, yêu thương em cả đời."
"Anh........Anh.... ...... ..." Ngũ Y Y muốn mắng chửi Tiêu Lạc, cảm giác mí mắt ngày càng nặng.