Bởi vì là người hộ tống Phúc Hi vào công ty Đế Quốc, cho nên vừa tiến vào tập đoàn Đế Vương thì đi thẳng một đường vào tòa cao ốc.
Giữa lúc A Trung đang ngủ, điện thoại vô tuyến vang lên, hắn mơ mơ màng màng cầm lên nghe: “Chuyện gì? Phiền chết rồi!”
Ngủ trưa cũng không thể ngủ ngon được.
“Anh Trung! Anh Trung! Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi đến đây! Đã đi vào thang máy rồi!”
Từ từ!
Cơn buồn ngủ của A Trung biến mất.
A Trung trở mình nhảy dựng lên, trừng to ánh mắt: “Cậu, cậu nói cái gì? Ai? Ai tới rồi hả?”
“Tiểu thư Âu Dương! Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi! Chúng tôi cũng không dám cản!”
A Trung nghe theo, bi thương chạy như điên: “Mẹ ơi! Chết thì chết! Nếu như bị bắt gặp! Thật sự là không còn cách nào khác xong việc rồi!”
Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi bá đạo như thế, từ nhỏ đã chiếm lấy Hoắc Phi Đoạt, nếu để cho cô ấy nhìn thấy Ngũ Y Y đang ở trong này… Cô ấy tức giận ghen ghét, còn không đem cả tòa cao ốc này thiêu rụi.
Âu Dương Phúc Hi đang đứng trong thang máy chậm rãi lên cao, trên mặt cô thoáng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cạch!
A Trung không quan tâm đến xông thẳng vào phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt. Hoắc Phi Đoạt đang xem văn kiện lập tức nhíu đôi lông mày lại.
“A Trung! Sao lại hốt hoảng như vậy?”
A Trung thở hổn hển, hắn chỉ tay về phía bên ngoài: “Lão đại, không….không tốt rồi! Tiểu thư Phúc Hi đến! Đến công ty rồi!”
“Hả?”
Đột nhiên Hoắc Phi Đoạt vặn mày lại.
Phúc Hi đến rồi hả?
Nha đầu Phúc Hi kia không được phép như vậy, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến hắn, cô ấy lại kích động như vậy, nếu để cho Phúc Hi nhìn thấy Ngũ Y Y đang ở trong phòng làm việc của hắn……..
Khỏi cần phải nói, dựa theo tính tình của Phúc Hi, nhất định cô sẽ không chịu để yên.
Mặc kệ mình có yêu Phúc Hi hay không, Phúc Hi đều đã xem tất cả những người phụ nữ bên cạnh hắn là tình địch.
Phúc Hi đã xem người nào là tình địch, có thể sẽ có kết cục tốt sao?
Từ nhỏ tính cách của cô gái kia đã có một không hai, tính tình của cô chính là duy ngã độc tôn... Còn không chỉnh chết Ngũ Y Y sao?
Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt bỗng đứng lên.
A Trung sốt ruột liếm liếm môi: “Lão đại, phải nhanh chóng để cho Ngũ Y Y đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt nhìn ra cửa: “Không còn kịp nữa rồi.”
Vả lại hắn không thể xua đuổi Ngũ Y Y như một món đồ bỏ đi.
Hắn không làm được.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư Phúc Hi nói đến là đến!”
A Trung nôn nóng đến nỗi chóp mũi đều đổ mồ hôi.
Hoắc Phi Đoạt vừa kéo tay nắm cửa, vừa nhìn A Trung nói: “Cậu đi nói với Y Y, về chuyện kia sau khi tôi cân nhắc kĩ lưỡng, ngày mai sẽ cho cô ấy câu trả lời, cậu đưa cô ấy trở lại trường học an toàn đi.”
“Biết! Đã biết!” Đã là lúc nào rồi, mà Lão đại vẫn nhớ đến Ngũ Y Y kia, Vẫn còn dặn dò cẩn thận như vậy?
Anh đi trước đối phó với tiểu thu Phúc Hi tùy hứng kia đi.
Hoắc Phi Đoạt mở cửa đi ra ngoài.
Đinh đinh!
Cửa thang máy vừa mở, Âu Dương Phúc Hi ôm bình giữ nhiệt đi ra, đúng lúc Hoắc Phi Đoạt đang rảo bước đi về phía cô.
“A! Anh Phi Đoạt! Anh đi đâu vậy?”
Phúc Hi nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, vui mừng đưa tay lên vẫy vẫy với hắn, tay kia nâng bình giữ nhiệt lên: “Anh Phi Đoạt, em đặc biệt đưa nước canh đến cho anh nè, anh vui không?”
Hoắc Phi Đoạt đến bên cạnh Phúc Hi, một tay ôm eo cô, động tác này vô cùng thân thiết làm cho Phi Hi run rẩy, cả người cô lập tức ấm áp.
“Em đặc biệt đưa nước canh đến cho anh à? Thật sự là người phụ nữ có đức hạnh.”
Khuôn mặt Phúc Hi đỏ bừng lên.