“Ngủ ngon.”
Tiêu Lạc đóng cửa phòng lại.
Ngũ Y Y chép chép miệng, đôi mắt to nhắm lại.
Không nhịn được lầm bầm lầu bầu: “Chú Hoắc thật độc ác, lại cho tôi uống thuốc đắng như vậy, hận chú chết đi được! Lão đại Hắc bang đúng là lòng dạ độc ác! Aiz, tôi thật xui xẻo a, làm sao mà đắt tội với người này chứ? Ông trời ơi, tôi thề, tôi đảm bảo, tôi đi trên đường có nhìn thấy chuyện gì đi nữa tuyệt đối sẽ không xen vào. Amen.”
Thì thầm lung tung, Ngũ Y Y từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, quay trở về lúc cô mới biết đi học, cô thấy mình tập tễnh đi về phía mẹ, bà ngồi xổm cách cái bàn nhỏ vài mét nhìn cô cười dịu dàng, bà dang hai cánh tay ra nhìn về phía cô, cưng chiều gọi: “Y Y đến đây, đến đây với mẹ.”
Rốt cuộc Y Y cũng ngã vào trong ngực mẹ mình, được mẹ bế lên hôn vài cái ở trên mặt.
“Y Y, mẹ rất yêu con, con chính là trái tim nhỏ bé của mẹ.”
Ánh mắt của bà rất đẹp giống như vầng trăng sáng lấp lánh, tràn đầy tình yêu.
Mẹ….
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt của Ngũ Y Y.
Trong một kho hàng âm u, một người con trai cả người đầy máu bị treo ngược lên.
Bốn năm người đàn ông lực lưỡng vậy quanh hắn, những người đó trong tay cầm cây thiết côn nhỏ thay phiên nhau đánh lên người con trai kia.
“A…”
“Tha cho tôi đi…A”
“Cầu xin các người, tôi nhận tội, cầu xin các người tha cho tôi đi….Là Ngũ Nhân Lệ bảo tôi làm, thật sự là cô ấy…”
Cậu bé năn nỉ không kịp thở.
Trên mặt hắn chảy đầy máu, một bên mắt bị sưng lên, cả người đều là vết thương, vừa nói chuyện vừa phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Một tên tiểu tử nói chen ngang: “Ai bảo mày không có mắt, dám đụng đến người phụ nữ của Lão đại? Ngũ Y Y kia, mày dám động vào sao? Nói ày biết tiểu tử ngốc, hôm nay mày chỉ có đi mà không có về. Ngày mai, trong khe núi, sẽ có tin tức mày bị tai nạn xe hơi.”
“Hả? Hu hu hu, Cầu xin các người đừng giết tôi….”
Một tên phiền phức nói: “Anh, tên này khóc rất phiền, trực tiếp dứt khoát với nó đi, đánh một gậy vào ót, chỉ có một bộ não, thật lằng nhằng, phí một sợi dây thừng.”
Cậu con trai bị treo ngược trên không cả người run rẩy.
Hắn hối hận tột đỉnh.
Một tên tiểu tử khác nói: “Không được, anh Trung đã điện thoại đến thông báo, Lão đại tức giận nói muốn cho tên tiểu tử này chết thê thảm, nếu để hắn chết nhanh như vậy, Lão đại hỏi tới, anh em mình sẽ bị cắt đứt chân.”
Mọi người vừa nghe không nói thêm gì. Một tên cầm đầu hung ác nói: “Còn nói cái gì, đánh đi, một gậy đánh một gậy, đánh cho đến khi nào tên tiểu tử này trầy da sứt thịt, tắt thở mới thôi.”
Phúc Hi bảo người giúp việc đem quần áo, hành lý của cô ta sắp xếp ngay ngắn, bận rộn chết đi được.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong thư phòng, nhìn vào các số liệu hạng mục trên máy vi tính xử lý công việc.
A Trung gõ cửa phòng rồi đi vào.
“Lão đại.”
“Ừ, nói.” Hoắc Phi Đoạt không nhìn đến A Trung, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Có điện thoại báo về từ miệng tên tiểu tử kia đã biết, Ngũ Nhân Lệ đã phái hắn cố ý làm rớt đèn plastic.”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu lên, hé mắt: “Đúng là cô ta.”
A Trung thăm dò hỏi: “Xử trí Ngũ Nhân Lệ như thế nào?”
Hoắc Phi Đoạt dùng tay vuốt ve nhẹ cằm đẹp, sau đó suy nghĩ.