Hoắc Phi Đoạt ngựa quen đường cũ đi vào, đem Ngũ Y Y đặt ở trên giường.
Một ông lão đeo kính đang ngồi trên ghế đọc sách dược liệu từ từ quay lại, nhìn Hoắc Phi Đoạt, nhìn Ngũ Y Y hỏi: “Đây là người phụ nữ của cậu?”
Ông ta không bị chứng viễn thị chứ? Ngạc nhiên khi thấy Phi Đoạt lo lắng ôm một người phụ nữ đến đây?
Hoắc Phi Đoạt cắn chặt môi, không tỏ thái độ gì, Ngũ Y Y lên tướng trước: “Gia gia, không phải cháu, cháu là người giúp việc của chú ấy.”
Hai chữ bên cạnh, cô nhật định sẽ không nói. Bên cạnh cái gì a, cô không phải là cái áo bông bên cạnh, mà là cận vệ.
Bạn có nghe nói người giúp việc nữ muốn làm người bên cạnh chưa? Nhưng cô cho tới bân giờ vẫn không dám mơ tưởng đến cơ thể Hoắc Phi Đoạt.
Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại.
Nha đầu chết tiệt này, không cần phải hoảng sợ mà nói rõ quan hệ với hắn chứ.
Hoắc Phi Đoạt ho khan một tiếng: “Chú Mã! Nhanh lên xem cho cô ấy chột chút đi.”
Mới vừa nói xong, Hoắc Phi Đoạt phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y hỏi: “A? Tại sao tôi gọi ông ta là chú Mã, còn em lại gọi ông ta là gia gia?”
Ngũ Y Y giống như một đứa bé, lấy tay vuốt vuốt chóp mũi, ồm ồm nói: “Chú là trưởng bối của tôi a, tôi nhất định phải gọi ông ấy là gia gia rồi.”
Hoắc Phi Đoạt bị chọc tức, nâng cao giọng: “Tôi đã nói tôi không phải là trưởng bối của em sao?”
“Rốt cuộc có muốn xem bệnh không? Nếu không xem, thì ra ngoài âm ĩ được rồi.”
Chỉ một câu nói của chú Mã đã làm 2 người phục tùng rồi.
Hoắc Phi Đoạt căm giận trợn mắt nhìn Ngũ Y Y, cô theo thói quen nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt rồi làm mặt quỷ với hắn. Hoắc Phi Đoạt nhìn chú Mã nói: “Chú Mã, cánh tay của cô ấy bị đèn đập trúng, tôi sợ sẽ lưu lại sẹo, chú xem thử có cách gì để không lưu lại vết sẹo cho cô ấy, nhanh một chút cũng được.”
Chú Mã không để chút mặt mũi nào nói: “Nếu cánh tay bị thương tại sao lại muốn nằm trên giường, đứng lên? Không phải chân rất tốt sao? Lại còn ôm vào đây, tôi còn tưởng rằng chân bị sao chứ.”
Hoắc Phi Đoạt đen mặt lại.
Ngũ Y Y vui vẻ vỗ tay cười nói: “Lão gia gia, người nói rất đúng a, loại người có tính khí xấu xa này, phải để cho người dạy dỗ hắn thật tốt.”
Vỗ tay xong, lại động đến vết thương bên tay trái, cô lặp tức nhíu mày hít một hơi khí lạnh.
“Em đang bị thương không được lộn xộn, như vậy sẽ không ngoan.”
Hoắc Phi Đoạt cau mày đi đến ấn vào huyệt vị của cô.
Chú Mã ngẩng đầu lên nhìn, trầm ngâm: “Thế nào? Đi dọc theo con đường này, cậu có thể dùng lực của mình để truyền vào cho cô ấy.”
Hoắc Phi Đoạt ngừng lại một chút, nhíu mày, hừ mũi nói: “Ừ”
Chú Mã nhíu mày nói: “Tôi nói thật. Cô gái rất có phúc.”
Ngũ Y Y rất nhanh nói tiếp: “Có gì mà phúc a, đều xui xẻo chết.”
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ nhìn chú Mã đang vui vẻ cười trộm.
Sau khi từ bệnh viện cổ truyền của Mã thị đi ra, Ngũ Y Y ca ngợi Y học Trung Quốc thật kì diệu.
Trời ơi, thât không thể tin tưởng, vừa rồi trước khi đi cánh tay còn đau không thể cử động được, sau khi được chú Mã châm cứu, bây giờ cánh tay đã hết đau, y thuật của chú ấy quả thật là lợi hại. Thật ra tôi còn không tin được Y học của Trung Quốc đây này, sau khi tôi trải qua rồi, hiện tại mới hiểu rõ Y học Trung Quốc thật là giỏi! Đúng không?
Ngũ Y Y ngồi trong xe nhìn Hoắc Phi Đoạt, hắn lại bày ra bộ dạng chán ghét không thèm nghe, nhíu mày nhăn mặt nói: “Thật sao? Ù ù cạc cạc giống như con ếch? Tại sao em và Tại Viễn có thể làm bạn?”