Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế sofa, Ngũ Y Y khom người xuống, chổng mông đeo caravat cho hắn.
Tư thế này thật mệt mỏi quá!
Cái caravat này sao lại khó đeo như vậy.
Ngũ Y Y không ý thức được mình đã ngồi trên đùi của Hoắc Phi Đoạt, đeo caravat cho hắn.
Hoắc Phi Đoạt còn sợ Ngũ Y Y bị ngã ra đằng sau, hai tay còn đặt ở eo của cô.
Ngũ Y Y làm chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, vô cùng chú tâm, lúc này, trong đầu cô không còn việc gì ngoài việc loay hoay với chiếc caravat kia.
Không hề chú ý tới, mặt của bọn họ rất gần nhau.
Không chú ý tới, Hoắc Phi Đoạt nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Hơi thở của hai người, cùng hòa vào làm một.
"Ừm, đã xong! Woa, tôi còn rất xuất sắc đó, tôi thắt caravat cho chú thật đẹp, rất đúng cách."
Ngũ Y Y nghiêng đầu nhìn caravat, hé miệng nhỏ nhắn tươi cười.
"Ừ." Bàn tay lớn của Hoắc Phi Đoạt vỗ vỗ cái mông đầy đặn của Ngũ Y Y, "Đeo caravat mà em cũng có thể chiếm tiện nghi của tôi, bản lĩnh của em thật thâm hậu."
"Hả?"
"Nói em đó, vấn còn không đứng ra khỏi người tôi?"
Hoắc Phi Đoạt giả bộ trừng mắt, Ngũ Y Y mới giật mình tỉnh ngộ, cô lại đang ngồi trên đùi người ta!
"A a a, xấu hổ quá, tôi không có để ý. . . . . .Thật sự không phải cố ý. . . . .. Lần này tôi thật sự oan uổng. . . . . . "
Ngũ Y Y hận không thể sinh ra tám cái lưỡi để kêu oan.
Hoắc Phi Đoạt đã đứng lên, dáng người thẳng tắp, toàn thân tràn ngập hơi thở nam tính mạnh mẽ.
Ngũ Y Y đuổi theo phía sau hắn giải thích mình trong sạch thế nào, thuần khiết thế nào.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên dừng bước, xoay người, Ngũ Y Y không có chú ý, cả người đều dán vào trên lưng người ta.
Hoắc Phi Đoạt lành lạnh nói, "Nói như vậy, lúc trước em cũng là oan uổng sao."
Ặc.
Ngũ Y Y choáng váng.
Tại sao khi nói chuyện với Hoắc Phi Đoạt, cô luôn ở thế hạ phong vậy.
"Tôi tôi tôi tôi. . . . "
Ngũ Y Y còn chưa nghĩ ra lời đối phó, Hoắc Phi Đoạt đã đi ra ngoài họp.
Ngũ Y Y nhụt chí ngã úp sấp trên ghế sofa, tức giận lăn lộn.
Hoắc Phi Đoạt đi họp rồi, Ngũ Y Y tự nhiên trở thành người nhàn rỗi.
Cô nhìn quanh gian phòng này, đi dạo đến gian phòng kia, cuối cùng lại chạy đến ghế giám đốc của Hoắc Phi Đoạt, muốn dùng máy tính của Hoắc Phi Đoạt chơi game một lát.
Ai biết được, máy tính của người ta cần dùng mật mã, Ngũ Y Y nhập vào mấy cái mật mã cũng đều không thành công.
"A! Ai cho cô ngồi ở bàn làm việc của Hoắc tổng?"
Một nam thư kí tiến vào, đột nhiên nhìn thấy Ngũ Y Y, dọa anh ta sợ không nhẹ, quay lại quát lớn Ngũ Y Y.
Tất cả trên bàn làm việc của Hoắc tổng đều là tài liệu cơ mật, ngộ nhỡ cô ta là một gián điệp thương mại, vậy thì là đại phiền toái rồi.
"Cái bàn này cũng không phải làm từ bùn, tôi ngồi một chút cũng sẽ không làm hỏng, làm sao vậy?"
"Đi xuống! Ai cho phép đi tới bàn làm việc của Hoắc tổng! Đi xuống!"
Ngũ Y Y ngang ngạnh nghểnh cổ, "Không!"
"Cô cô cô cô cô nhanh xuống cho tôi!" Người đàn ông trẻ tuổi kia đi tới, cầm lấy cánh tay Ngũ Y Y kéo xuống.
Ngũ Y Y cũng vô cùng bướng bỉnh hắt tay ra, càng bám chặt cái bàn không đi xuống.
"Làm gì vậy!" Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt đột nhiên xuất hiện, người đàn ông trẻ tuổi ngẩng mạnh đầu lên, sau đó cáo trạng, "Cô gái này chạy đến trên bàn làm việc của ngài. . . . "
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Hoắc Phi Đoạt lấy tốc độ như gió, quét đên bên người anh ta, nắm lấy bả vai, ném anh ta ra ngoài.