Mà bàn tay nhỏ bé của cô lại nằm trong áo lót của anh ta, vuốt ve người ta đang ngủ.
Đùi cô lại làm càn để trên đùi của người ta.
Tóm lại, giờ phút này tư thế của cô giống con bạch tuộc, gắt gao bám chặt vào Hoắc Phi Đoạt.
thật mất mặt!
Nếu để cho Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy, không biết sẽ cười nhạo cô thế nào.
Chạy nhanh, thừa dịp anh ta còn đang ngủ, nhanh chóng tách cô ra khỏi người anh ta.
Ngũ Y Y vừa nâng chân mình lên một chút, chợt một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Em ngủ có thể thành thật một chút được không?”
A!
Ngũ Y Y mở to mắt, chân giơ lên cao, xoay người cười hì hì nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Hắc hắc, anh tỉnh rồi à?”
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nói: “Tối hôm qua em giống như đang vẽ bản đồ, nằm trên giường lăn qua lộn lại, thật khó tưởng tượng, cái giường nhỏ như vậy, sao đầu em lại lăn tới bên này?”
“Hả? không phải chứ? Tôi ngủ luôn thật ngoan.”
Ngũ Y Y kiên trì nói dối.
“Ngoan? Chính em nói sao? Sao nghe hoàn toàn không đúng? Em đá chăn xuống đất, làm hại tôi nhặt lại cho em mấy lần. Tôi sợ em rơi xuống, nên ôm em lại ngủ, em lăn lộn, bám chặt vào tôi, cuối cùng tôi chỉ có cách ngủ chung giường với em. Ngũ Y Y, tôi không phát hiện ra, em ngủ như vậy mà lại là người sao? Em giống như con cún cưng, hận không thể chui vào lòng tôi.”
“Tôi… Anh nói bậy! Đây mới không phải tôi! Anh, Anh, anh đổi trắng thay đen, rõ ràng, rõ ràng anh chiếm tiện nghi của tôi, thừa dịp tôi ngủ say, đến giở trò với tôi, chiếm tiện nghi một cô gái như tôi à?”
Ngũ Y Y rất bội phục với chính cô, lại có thể đổi trắng thay đen lời nói. Nhân tài a!
Hoắc Phi Đoạt mày khẽ nhíu, bắt Ngũ Y Y, để cô dưới thân, anh lật nghiêng một cái, nằm đè lên người cô: “Vật nhỏ, nếu tôi giở trò với em như vậy, nếu đã nói như vậy, tất nhiên tôi muốn thực tế một chút, nếu không thật là tiếc. Em nói xem, tôi nên sờ chỗ nào mới tốt đây?”
Hoắc Phi Đoạt cười nhe răng.
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.
“Này, chỗ nào cũng không cần.”
Vừa nói xong, tay Hoắc Phi Đoạt liền vững vàng sờ vào nụ hoa trước ngực cô.
“A! Quỷ háo sắt.”
Ngũ Y Y nhắm mắt lại thét chói tai.
thật đáng chết, thì ra Hoắc Phi Đoạt là một người rất lạnh tình, vì sao lại trở nên như vậy… Vì sao lại háo sắc?
“Quỷ háo sắc? Quỷ háo sắc sờ nơi này nhất định rất thỏa mãn nha? Vậy thì…”
Tay Hoắc Phi Đoạt lướt dọc theo sườn eo Ngũ Y Y, từ từ xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng của cô, lại xuống dưới…
Ngũ Y Y chuông báo động mãnh liệt, nhanh chóng thu tay chân lại, không để tên địch có cơ hội cuối cùng.
Đáng tiếc…
đã chậm một bước.
Tay Hoắc Phi Đoạt nóng như bàn ủi điện, trực tiếp chui vào.
“A… Trứng thối! không được như vậy, không cần…”
Ngũ Y Y lắc lư cơ thể, tránh bàn tay đang chọc ghẹo của Hoắc Phi Đoạt.
cô thở hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Hoắc Phi Đoạt vốn đùa giỡn Ngũ Y Y, nhưng không biết làm sao hô hấp anh ngày càng nặng, cúi đầu cắn cắn vành tai cô nhỏ giọng nói: “Có biết thời điểm sáng sớm của đàn ông, thèm ăn mãnh liệt không?”
Ngất!
Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người!
không thể nào!
Hoắc Phi Đoạt muốn bây giờ… trong phòng bệnh… sáng sớm tinh mơ… muốn cùng cô làm cái kia đi?