Ôi mẹ ơi, làm sao cô lại dám xâm phạm Hoắc lão đại như vậy?
Cô đâu có tư cách gì gọi người ta là Hoắc lão đại thân mến đâu?
A Di Đà Phật, chú Hoắc trăm ngàn lần người không được tức giận nha.
“Đúng, thật sự xin lỗi, tôi quá sốt ruột nên trong đầu có chút trống rỗng, bây giờ tôi không nghĩ ra được hai chữ nào khác.”
Kính mến, tôn kính, phóng khoáng, đẹp trai…Những từ này không phải đều là hai từ sao?
Ngũ Y Y hậu tri hậu giác âm thầm oán trách mình thật lúng túng vớ vẫn.
“A…..” Hoắc Phi Đoạt nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Hoắc Phi Đoạt thân mến, những từ này từ trong miệng nha đầu kia nói ra lại làm cho người khác xao động như vậy.
Một câu nói thôi lại làm cho lồng ngực Hoắc Phi Đoạt nóng lên như bị điện giật.
Cảm giác thật tuyệt vời.
Nghe Hoắc Phi Đoạt cười vui vẻ không có tức giận, Ngũ Y Y vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Không tồi, vỗ mông ngựa rất đúng chỗ.
Nhưng mà một tiếng cười kia lại làm ọi người trong phòng họp bị dọa sợ nghiêm trọng.
Lão đại cũng sẽ cười!
Đó là nụ cười cực kì trong trẻo của hoa hoa công tử.
Một nụ cười hấp dẫn chết người không cần đền mạng.
Ánh mắt hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt đẹp trai tuấn tú tùy ý quét một vòng về phía phòng họp, dọa tất cả mọi người đang ngẩn ra liền cúi đầu xuống, bày ra bộ dáng giả vờ đang nghiêm túc lắng nghe.
Hội nghị đang tiến hành, mà Hoắc lão đại vẫn tiếp tục nghe điện thoại của hắn.
“Hoắc Phi Đoạt, đừng trêu chọc tôi, tôi đang rất sốt ruột!”
“Nói đi. Có chuyện gì?”
“Chú là bạn của cái tên Cố Tại Viễn phân chó kia à, hắn quá xấu, hắn không chỉ không đồng ý với yêu cầu của tôi ột cuộc phỏng vấn, hắn cũng kéo tôi vào danh sách đen! Quá ghê tởm! Làm sao bây giờ, nếu tôi không phỏng vấn được hắn, tôi sẽ không có cách nào kiếm được hai mươi ngàn đồng kia, cả hai chúng ta đều cùng chung một thuyền, tôi kiếm được tiền, sẽ đồng nghĩa với việc chú cũng kiếm được, số tiền đó sẽ được sử dụng để trả nợ của chú. Có phải không? "
Hoắc Phi Đoạt rất muốn cười nhưng cố kìm nén lại, hắn nhỏ giọng nói chậm rãi: “Tôi cho em số, em nợ lại tôi một chầu cà phê. Hắn có đồng ý hay không là quyền tự do của hắn.”
Hoắc Phi Đoạt lại giả bộ!
“Phi Đoạt, tôi biết Cố Tại Viễn rất nghe lời chú, chú bảo hắn đồng ý phỏng vấn, nhất định hắn sẽ đồng ý, Chú hãy ra lệnh cho hắn đi!”
Ngũ Y Y vừa nói chuyện, vừa uốn éo cọ cọ cơ thể vào một gốc cây.
“Rất khó làm nha.”
Khó làm cái gì? Chú cố ý không muốn cho tôi làm mà! Hừ!
Ngũ Y Y cắn môi, suýt chút té nhào vào cây bên người người rồi.
“Không khó! Một chút cũng không khó! Chỉ cần chú nói với hắn một tiếng thì chuyện này sẽ làm được!”
“Tôi có thể ra lệnh cho hắn….”
“Vậy thì nhanh lên một chút!” Hai mắt Ngũ Y Y sáng ngời.
“Nhưng mà…”
Cũng có ý gì khác, chết tiệt lại là ý gì khác!
“Nhưng mà cái gì chứ?”
“Nhưng mà tại sao tôi phải ra lệnh cái việc đó chứ?”
“Tại sao? Chú nên vì tôi mà suy nghĩ! Vì tôi tôi tôi tôi!”
“Em là đang cầu xin tôi sao?”
“Tôi…Đúng vậy! Tôi đang cầu xin chú! Ngũ Y Y không phát hiện ra, cô đang bị người khác từng bước một dẫn dắt vào trong cạm bẫy của lời nói.
“Cầu xin tôi thì nên làm ra vẻ của người cầu xin, giờ tôi đang họp, em có chuyện gì thì cứ đến phòng làm việc của tôi.”
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt cười gian cúp điện thoại.
Hội nghị vẫn tiến hành như trước, Hoắc Phi Đoạt lại cúi đầu loay hoay với chiếc điện thoại của hắn, bỗng nhiên hắn cúi xuống cười một mình.
Nụ cười của hắn lại đè ép tất cả mọi người trong phòng họp!
Ngũ Y Y siết chặt điện thoại, ngây ngẩn cả người.
Cầu xin hắn? Còn muốn cô đến phòng làm việc ở trước mặt hắn cầu xin hắn sao?
A a a a! Cô sắp điên rồi!