Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A! Hoắc Phi Đoạt! Anh thật độc ác!"
"Ác sao? Tôi cảm thấy còn thua kém kẻ giết cha mẹ mình nhiều."
Phúc Hi cắn môi, ngừng một lát, rốt cuộc cũng không nhịn được, quỳ xuống, khóc lớn.
Ngũ Y Y nghe vậy liền trợn mắt há mồm. Không ngờ Hoắc lão đại lại có nhiều bí mật như vậy.
"Mẹ ơi, đây đúng là cảnh kinh điển trên phim truyền hình!"
Hoắc Phi Đoạt lại cười một tiếng, lo lắng tiêu tan, ôm đi lên ngũ Y Y đi thẳng tới phòng bếp, "Đều đã qua rồi, bây giờ em chính là hạnh phúc của anh. Đói không, muốn ăn gì?"
Ngũ Y Y tức xạm mặt lại, "Không cần ngọt ngào như vậy chứ? Nghe em nói này, chú ý thân phận của anh một chút, anh là thủ lĩnh hắc bang, có thủ lĩnh hắc bang nào lại sến như anh vậy không?"
Hoắc Phi Đoạt hạ mặt xuống Ngũ Y Y, "Dù có người hung ác hơn nữa cũng đều có một vườn hoa nhỏ của riêng mình, có một người phụ nữ mà hắn thích nhất, tất nhiên cũng có sự dịu dàng tình cảm như vậy. Chỉ có điều, những thứ này, người khác có mơ cũng không nhìn thấy được, chỉ một người được hưởng thụ thôi."
Ngũ Y Y lè lưỡi, "Eo ơi, đúng là buồn nôn, cái gì mà hưởng thụ, đau khổ thì đúng hơn!"
A Trung áp giải Phúc Hi và Thạch Ưng ra ngoài, đến thẳng sân bay.
A Trung đưa hộ chiếu và vé máy bay cho Thạch Ưng, dặn dò, "Lão đại của chúng tôi vốn muốn đưa Phúc Hi đến chỗ 'bốn mùa đều xuân', nhưng niệm tình anh em mới không làm như vậy. Hai người nên biết đủ đi, bắt đầu từ hôm nay, hai người chỉ có thể ở Anh, cả đời cũng không thể bước chân ra khỏi đó! Cuối cùng, tôi thay mặt bản thân chúc hai hạnh phúc. Tạm biệt."
Thạch Ưng gật đầu nhận lấy, ôm Phúc Hi lên máy bay.
Phúc Hi khóc, vẫn lắc lắc đầu, nhìn về phía đại sảnh trong nước.
Ngũ Y Y ngồi ở bàn đọc báo, "A! Giải trừ hôn ước thật à?" Trang đầu của tờ báo, nơi rõ ràng nhất lại là tin tức về buổi họp báo của Tiêu Lạc, chính thức giải trừ hôn ước với Ngũ Nhân Ái.
"Phi Đoạt! Phi Đoạt! Anh mau đến xem đi, Tiêu Lạc giải trừ hôn ước với Ngũ đại rồi!" Ngũ Y Y đến giầy cũng không thèm đi, chạy từ trong vườn hoa đến bên bàn trà, chỗ Hoắc Phi Đoạt đang làm việc kêu lên.
Hoắc Phi Đoạt giữ số liệu, giương mắt, liếc ngũ Y Y một cái, lành lạnh nói, "Thế nào? Người khác giải trừ hôn ước, em kích động cái gì thế?"
"Em. . . . . ." Ngũ Y Y mắc nghẹn, "Em đâu có kích động?"
"Còn không kích động? Chạy chân không tới kìa." Hoắc Phi Đoạt liếc đôi chân trần trắng như tuyết của ngũ Y Y một cái.
Ngũ Y Y lập tức co quắp chân trái áp chân phải, chân phải cọ chân trái.
"Chỉ là khi thấy cái tin tức này thì hơi khiếp sợ thôi, không phải kích động. Này, em kích động thì sao? Nhà em xảy ra chuyện, chẳng lẽ không thể kích động à?"
"Em thế kia mà kích động sao? Em rõ ràng chính là động cơ không trong sáng!"
"Gì? Động cơ không trong sáng? Em có thể có động cơ gì không trong sáng?"
Hoắc Phi Đoạt khẽ hừ mũi, "Hừ, không phải em muốn nối lại duyên với Tiêu Lạc à?"
Ngũ Y Y sửng sốt một chút, lập tức nghiêng trước ngửa sau mà cười, "Ha ha ha ha! Hoắc Phi Đoạt! Bộ dạng anh ghen thật sự rất thật đáng yêu."
Hoắc Phi Đoạt tối mặt, "Ai thèm ghen!"
"Thôi đi, còn không thừa nhận! Anh rõ ràng đang ghen!"
"Không có!" Hoắc Phi Đoạt nhăn mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK