Tiêu Lạc liền nghe được tiếng tim đập thình thịch phát ra từ lồng ngực mình, không khống chế được đập cuồng loạn.
Cô, không cần chủ động, chỉ cần làm nũng một chút, hắn liền không chịu nổi
“Tiêu Lạc, cúi người xuống một chút”, Ngũ Y Y hề hề cười, cộng thêm vô hạn quyến rũ.
“Hả?” Tiêu Lạc mất hồn nhìn, nghe lời giai nhân, cúi người đem đầu kê sát cô.
Ngũ Y Y đưa tay, phủi phủi tóc hắn, mềm mại nói, “Trên tóc anh có vật bẩn. Hiện tại tốt rồi”
Tiêu Lạc không rõ đầu đuôi nâng người lên, nhìn phía xa liền hiểu được tại sao cô làm như vậy.
Cách đó không xa, Ngũ Nhân Aí cùng Ngũ Nhân Tâm đang đướng ở đó.
Ngũ Nhân Aí sắc mặt trắng bệch, tay nắm túi xách khẽ run lên.
Ngũ Y Y thắng lợi cười, làm bộ nhìn Ngũ Nhân Aí, như cũ ôm cánh tay Tiêu Lạc,nói, “Nha , thật trùng hợp nha, chị cả, chị hai, cũng đi dạo phố sao?”
Ngũ Nhân Aí giận đến nội thương, kéo Ngũ Nhân Tâm cất bou7c1 đi, “Chúng ta đi!”
Ngũ Y Y không buông tha cho Ngũ Nhân Aí, cười mị, “Thế nào? Nhìn tôi cùng Tiêu Lạc cùng một chỗ, chị liền khó chịu sao?Làm thế nào đây, Nhân Aí, tôi với Lạc rất hợp nhau a, chị thua rồi. Không cần quá đau thương như vậy”
Ngũ Nhân Aí khổ sở nhìn Tiêu Lạc, ánh mắt rơi xuống hai cánh tay đang dán vào nhau kia, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, miễn cưỡng nói, “Ta không muốn cùng loại người như ngươi nói chuyện”
Ngũ Nhân Tâm giận kêu lên, “Tiêu Lạc! Anh làm sao có thể cùng loại nữ nhân này ở cùng một chỗ a? Có biết hay không nó là kỉ nữ? Chính lá gái làm tiền cao cấp, ở chúng với không biết bao nhiêu nam nhân rồi, vạn kẻ cùng chắn gối với nó rồi, loại như nó không đáng giá a! Chị em thanh cao hơn nó a”
Tiêu Lạc híp mắt, quát, “Nhân Tâm! Không được vũ nhục Ngũ Y Y! Nếu không tôi kiền không khách khí với em”
Ngũ Y Y giơ chân, chuẩn bị đá ngã Ngũ Nhân Tâm, nhưng không ngờ.
Bốp!
Mặt Ngũ Nhân Tâm, bị người khác hung hắn xán một bạt tai.
Cái tát kia cơ hồ xuất hết lực, mặt Ngũ Nhân Tâm liền lộ ra mấy dấu ngón tay đỏ tươi.
thình lình xảy ra một cái tát, này đem mấy người đứng đó đều ngu người.
Ngũ Y Y nhìn, liền phát hiện, không biết từ lúc nào Hoắc Phi Đoạt đã đứng đó, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm
Hoắc Phi Đoạt lạnh giọng nói, “Đối phó với loại chó hoang hay sủa bậy này, không cần dùng biện pháp giáo dục của loài người. Muốn nó ngoan ngoãn, liền như vậy cho tới khi hết sủa thì thôi”
Nói xong, một tay giơ lên mạnh mẽ vung xuống, đập thẳng vào náy của Ngũ Nhân Tâm.
Phụt!
Ngũ Nhân Tâm miệng ho ra một ngụm máu, mặt trợn lên, ngã xuống đất.(Chu tước:Chú Hoắc muôn năm ^=^)
Xung quanh yên tĩnh thấy sợ.
!!!
Ngũ Y Y bị dọa hung ác hít một ngụm khí.
Ngũ Nhân Aí trợn to hai mắt, ba giây đồng hồ sau mời nhớ tới sợ hãi kêu to, “Nhân, Nhân Tâm ! Nhân Tâm! Em làm sao vậy?”
Ngũ Nhân Aí giương mắt nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, kêu lên “Ngươi tại sao dám xen vào việc của người khác? Ngươi tại sao dám đánh người a?”
Cô ta vừa mở miệng, đám người A Trung liền rút ra khẩu súng đen nhánh , họng súng nhắm ngay đầu Ngũ Nhân Tâm.
Dám mắng lão đại của bọn ho?
Chán sồng rồi hả!
Ngũ Nhân Aí nhất thời câm miệng, cả người run run rẩy rẩy giống như cẩu mắc mưa.
Hoắc Phi Đoạt giơ tay lên, không để cho bọn A Trung hành động thiếu suy nghĩ, lãnh khốc nói, “Chuyên hôm nay, là do ta thấy bất bình nên ra tay”