Một đôi giày bóng loáng dò xét xuống đất, sau đó, lúc trong sân trường hít một ngụm khí lạnh, Hoắc Phi Đoạt đã đứng sưởi nắng sớm.
Thân hình cao lớn như một tòa điêu khắc, đẹp như một bức họa.
"Xong, xong đời rồi Y Y!, anh ta, anh ta đến đây!"
Hàn Giang Đình suýt chút khóa chặt mình như cái quả trứng.
Ngũ Y Y toát mồ hôi lạnh, từ cánh cửa kính, trơ mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt đẹp như thiên thần, anh đang bước từng bước đi về phía cô.
Tim đập nhanh theo từng bước chân của anh.
Hồng hộc, hô hấp cũng dọa người.
"Khóa, khoát chặt cửa xe lại."
Ngũ Y Y ra lệnh cho Hàn Giang Đình, giọng nói run run.
Cô không có làm sai chuyện gì, vì sao lại run đến vậy chứ?
Người làm sai là Hoắc Phi Đoạt, dựa vào cái gì anh ta có thể ngông nghênh như vậy?
Không có thiên lý mà!
Hàn Giang Đình nhanh chóng khóa chặt cửa xe.
Hoắc Phi Đoạt đến bên cửa xe của Ngũ Y Y, đưa tay mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã bị khóa.
"Mở cửa xe, Y Y."
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, giọng nói ôn hòa vang lên.
"Sẽ không ra! Anh là ai chứ? Vì sao tôi phải mở cửa xe cho anh? Đây là xe của anh sao? Hoắc Phi Đoạt, chỗ này không phải là công ty Hắc Đế của anh, tôi cũng không phải là cấp dưới của anh, dựa vào cái gì tôi phải nghe điện thoại của anh? Anh tránh ra, hai chúng tôi còn muốn ở trong xe nghỉ ngơi một chút, tránh ra!"
Ngũ Y Y ló đầu ra, cách cửa kính xe nhìn Hoắc Phi Đoạt một hồi rồi nói liên thanh, tiện thể cô còn thay đổi biểu cảm.
Hoắc Phi Đoạt cách cửa kính nhìn Ngũ Y Y, nhịn không được tâm rất khó chịu, rất muốn xoa bóp gương mặt hồng hào của nha đầu kia.
Là sao? Không mở cửa phải không? Tốt lắm."
Hoắc Phi Đoạt không sốt ruột, mỉm cười, từ từ móc trong túi áo ra một vật rất tinh xảo, rất đẹp, còn rất vừa tay....súng lục!
"A! Súng!"
Ngũ Y Y sợ tới mức ngã ngửa về phía sau, đè cổ Hàn Giang Đình suýt chút gãy ra.
"Cái gì cái gì? Cái gì súng?"
Hàn Giang Đình theo Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt mặt cười như không cười, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy: "Lại không mở cửa, tôi có thể lấy nó ra làm giúp rồi."
"Không thể!" Hàn Giang Đình không chống đỡ được: "Đừng phá hỏng xe của tôi! Tôi mở cửa cho ngài! Lập tức mở liền."
Hàn Giang Đình nhanh chân lẹ tay mở cửa xe.
Ngũ Y Y tức đến phát điên: "Hàn Giang Đình, tên tiểu tử thúi! Xe cậu quan trọng hay là bạn bè quan trọng?"
Hàn Giang Đình hơi ngập ngừng: "Chết vào lúc này, xe quan trọng hơn."
"Cậu đi chết đi."
Ngũ Y Y vung nắm đấm đánh vào đầu Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình, cả người đều chui vào trong xe.
"Xuống xe."
Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho Ngũ Y Y, toàn bộ cơ thể to lớn đều bao phủ lên người cô.
Ngũ Y Y có thể cảm giác được, mặt Hàn Giang Đình hơn run run dán chặt vào lung cô
Tiểu tử ngốc này, nhất định là bị bàn tay to lớn của Hoắc Phi Đoạt dọa sợ rồi.
Tên nhát gan!
"Không, không xuống, dựa vào cái gì mà phải nghe anh nói, tại sao tôi phải nghe lời?"
Ngũ Y Y đụng phải lá gan dám tranh luận.
Hơi nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Hoắc Phi Đoạt, cô nhịn không đươc hết hồn.
Mẹ, kỳ quái! Vì sao bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt lại đẹp trai như vậy? làm cho người ta nhìn một cái thì nhịn không được chân muốn nhũn ra.
A di đà phật! Cô không muốn nghĩ đến cảnh sắc lúc anh ta khỏa thân!
Trên người Hoắc Phi Đoạt có hương thơm nhàn nhạt, tràn ngập trong xe hơi, bao phủ cả người Ngũ Y Y lại.