“Anh không muốn như vậy.” Tiểu Lạc hét lớn, tâm tình kích động:”Em vốn yêu anh như vậy, thích anh như vậy, trong mắt em đều mê muội vì anh. Vì sao bây giờ đột nhiên trở nên như vậy? Chẳng lẽ bởi vì tên Hoắc Phi Đoạt kia sao? Bởi vì anh ta, cho nên em mới không yêu anh? Anh nói cho em biết, Hoắc Phi Đoạt sẽ không nhiệt tình với em, anh ta có lý luận hôn nhân của anh ta, anh ta còn đường hôn nhân của anh ta, em không có khả năng đến được tâm của anh ta đâu, anh ta không thật lòng yêu em! Chỉ có anh là thật lòng với em. Y Y, hãy nghe anh nói, hãy để anh tiếp tục bảo vệ em, quan tâm em, cho em một gia đình ấm áp có được không? Anh có thể cam đoan với em, anh sẽ giải quyết mối quan hệ giữa anh và Ngũ Nhân Ái rất nhanh, anh dùng mạng sống của mình để cam đoan với em, có được không?”
Tiêu Lạc nói xong, cầm chặt tay Ngũ Y Y, cả người đè trên người cô, tiến lên, muốn hôn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lắc đầu né tránh, muốn tránh xa xiềng xích của Tiêu Lạc nhưng mà sức lực của anh ta quá lớn.
“Tiêu Lạc, nếu anh muốn làm như vậy, tôi sẽ hận anh.”
Ngũ Y Y rống lên.
Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.
Trong mắt tràn ngập bi thương, sau đó, một chút tức giận mang theo mãnh liệt đến.
“Hận anh? Anh chạm vào em một chút em lại hận anh? Vậy thì hận! Dùng sức hận! Hận cả đời đi!”
Trong mắt Tiêu Lạc lộ ra tia hung ác, điên cuồng hung hang ngậm chặt môi Ngũ Y Y.
Hơi thở của Tiêu Lạc phả vào mặt Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình đẩy cửa vào, vốn là giơ kẹo hồ lô lên, trên mặt còn treo nụ cười tươi, nhưng lúc cậu ta vào phòng nhìn thấy cảnh này, cậu ta lập tức trợn to hai mắt.
“MD! Tiêu Lạc cái tên khốn nạn này! Anh ở đây làm gì?”
Thế nhưng còn không ném bỏ cây kẹo hồ lô đi, một tay đưa kẹo hồ lô lên cao, một tay lôi kéo quần áo Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc bị kéo ra xa một thước. Ngũ Y Y bừng tỉnh thở hổn hển, lấy mu bàn tay dùng sức chà môi mình.
“Buông tôi ra!”
Lúc này Tiêu Lạc đã tức giận, xoay người lại nhấc chân ném Hàn Giang Đình ra, quăng cậu ra vào một góc tường, mắt nổ đom đóm.
Tiêu Lạc chợt xoay người ác độc nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức cả người đều run rẩy, mò mẫn tìm ly trà trên bàn trà, đập nát ly trà, trong tay cầm mảnh thủy tinh chỉ vào Tiêu Lạc, run giọng nói:”Anh đừng qua đây! Tôi sẽ đâm anh.”
Tiêu Lạc cười lạnh một tiếng, tiếp tục bước về phía Ngũ Y Y, vỗ ngực:”Đâm? Đến đây đi, đâm vào chỗ này! Nếu anh có thể chết trong tay em, anh coi như là được an ủi! Đến! Đâm đi. Anh nguyện ý đem mạng sống này giao cho em, em có nhẫn tâm không?”
Tiêu Lạc bước đến trước mặt Ngũ Y Y, nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y không chớp mắt, trong con ngươi Ngũ Y Y chứa đầy nước mắt, cô run run cánh môi, tay cầm mảnh thủy tinh không ngừng run rẩy.
“Tiêu Lạc đừng ép tôi….Tôi cầu xin anh đừng ép tôi.”
Ánh mắt Tiêu Lạc dần dần cố chấp, một tay nắm chặt cằm cô, gương mặt tuấn tú đến gần, thổi hơi nóng:”Em yêu anh, có đúng không? Trong lòng em vẫn luôn yêu anh, có đúng không? Đừng lừa gạt chính mình, không cần lừa gạt tim em, đồng ý yêu anh đi.”