Mỗi lần, đều ấn ở con số cuối cùng nhanh chóng tắt điện thoại di động.
Loại cảm giác đó, cơ hồ khiến anh điên mất.
Anh nhớ cô quá rồi.
Thời điểm Hoắc Phi Đoạt đi vào phòng ngủ, Ngũ Y Y đang cúi đầu ôm máy tính không nhúc nhích.
“Nhìn cái gì đấy?”
Đi lên phía trước, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.
Thấy, mắt to có một giọt nước mắt.
“Làm sao vậy, tại sao lại khóc?”
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình giống như có cái gì khuấy động, trở nên mềm mại, còn mang theo một chút đau lòng.
Ngũ Y Y không nói gì, ánh mắt rưng rưng nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Vừa nhìn leng keng con người sắt trong anh nháy mắt trở nên nhu hòa.
Cầm lấy máy tính trên tay cô, Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy hình mẹ của Ngũ Y Y.
Chẳng lẽ cô nhớ tới cái gì?
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt căng thẳng.
“Y Y, em nghĩ đến cái gì sao? Tại sao lại khóc?”
Mặc dù Hoắc Phi Đoạt có chút nóng nảy cùng vui mừng, nhưng vẫn khắc chế như cũ, dịu dàng hỏi thăm.
“Hu hu…..Hu…….Tôi cũng không biết, chỉ là, chỉ là đột nhiên thấy hình mẹ liền không nhịn được.”
Âm thanh Ngũ Y Y giống như tiếng mèo con phát ra, mềm mại, mang theo tiếng khóc nức nở.
Hoắc Phi Đoạt nghe vào trong tai, giống như đây là thứ âm nhạc dễ nghe nhất thế giới.
Đưa tay đem người trong lòng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Đừng khóc bảo bối, một lát mắt sưng lên biến thành con cá nhỏ.”
Hoắc Phi Đoạt giống như đang dụ dỗ đứa nhỏ Ngũ Y Y sụt sùi khóc ở trong ngực.
“Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao, khi tôi thấy hình mẹ tôi lại khóc vậy?”
Ngũ Y Y không hiểu, cô không nhớ gì cả, tại sao lại có loại phản ứng này?
Mà loại phản ứng này, giống như là bản năng.
Đúng, một loại bản năng.
Thấy hình mẹ, sẽ có cảm giác đau lòng, thậm chí sẽ có một loại cảm giác vô lực, sẽ muốn khóc, mặc dù cái gì cũng không nhớ.
“Có lẽ, em muốn gặp mẹ.”
Hoắc Phi Đoạt không biết nên giải thích với cô như thế nào.
“Mẹ, mẹ bà ấy ở đâu? Tôi muốn đi gặp mẹ.”
Ngũ Y Y từ trong ngực Hoắc Phi Đoạt ngồi dậy, có chút gấp gáp.
Đôi mắt Hoắc Phi Đoạt khẽ động, cuối cùng thời khắc này là sao?
Tất cả về Ngũ Y Y, anh đều biết, mặc dù không thể cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng được đó là một loại tổn thương như thế nào.
Trải qua những thứ kia, vết sẹo trong lòng Ngũ Y Y không thể nào khép lại được.
Cô bây giờ, cho dù không nhớ gì, cũng có thể khóc.
Hoắc Phi Đoạt quyết định ích kỷ một lần, anh muốn che giấu những thứ không vui trước kia.
Nếu như những ký ức kia không còn, thì vĩnh viễn không cần nhớ tới.
“Y Y, mẹ của em, đã mất từ sớm.”
Hoắc phi Đoạt chậm rãi lên tiếng, mặc dù biết nói ra những lời này khỏi miệng, Ngũ Y Y sẽ bị tổn thương.
Nhưng, dù sao vẫn tốt hơn cô vẫn ôm nỗi ân hận, không muốn cô thừa nhận, tự ti.
Nghe được những lời Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y ngưng khóc thút thít.
Cô từ từ nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Thì ra, vừa rồi mình khóc là vì chuyện này.
Ngũ Y Y thầm nghĩ ở trong lòng.
Từ phía sau bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé.
Tại sao, cơ thể nhỏ bé này lại phải chịu nhiều đau đớn như vậy?
Vào thời khắc kia Hoắc Phi Đoạt quyết định, người này, anh muốn dùng cả đời bảo vệ cho bảo bối.
Không người nào có thể tổn thương, bảo bối.