Tiêu Lạc chớp mắt vài cái, nhìn về phía Ngũ Y Y, đưa hai tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn gần vào cô, kiên quyết nói: “Chắc chắn sẽ không! Y Y, vẫn còn hỏi chuyện này sao? Đáp án đã rõ ràng, anh lại không thích Ngũ Nhân Ái, làm sao anh có thể đính hôn với cô ta được chứ? Anh muốn một người là em, chính là em. Anh muốn đính hôn cùng với Ngũ Y Y, sau đó kết hôn, em nghe có hiểu không?”
Sau khi Ngũ Y Y nghe xong, liền cảm thấy xấu hổ, ánh mắt rũ xuống, muốn trốn khỏi tay Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc đau lòng nhìn Ngũ Y Y, trong lòng bắt đầu nổi lên từng trận lửa nóng, từ từ đến gần cô, nỉ non: “Vấn đề này do em hỏi anh, rõ ràng là đang muốn hành hạ anh…..Y Y, đừng giày vò anh nữa, em còn chưa hiểu tâm ý của anh đối với em sao? Y Y……”
Môi Tiêu Lạc, từ từ đến gần, áp sát vào môi Ngũ Y Y.
Trong phút chốc, Ngũ Y Y hoảng sợ, cả người run lên, cô lắc lắc đầu muốn né tránh, còn đưa hai bàn tay nhỏ của mình phủi phủi tay Tiêu Lạc.
Cô càng vùng vẫy, hắn lại càng căng thẳng, càng áp sát lại cô.
Tiêu Lạc lấn người lên, bổ nhào vào người Ngũ Y Y, cố định mặt cô không cho cô lộn xộn, môi lưỡi của hắn càng ngày càng nóng, điên cuồng đoạt lấy hương thơm trong miệng cô.
Tiêu Lạc dồn cô vào cạnh giường, ở trong miệng cô thả khí nóng, Ngũ Y Y càng lúc càng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y sợ hãi như vậy, cô chống cự lại như vậy.
“Ưm….Đừng……..Đừng mà………”
Ngũ Y Y nhỏ giọng cầu xin, khó khăn lắm mới tránh được môi Tiêu Lạc, Tiêu Lạc nghĩ muốn bắt cô lại, Ngũ Y Y dùng hai tay bịt miệng lại, hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc ngơ ngác, vẻ mặt bi thương, khó chịu nói khẽ: “Em không cho phép anh……….Em không cho phép anh………Em lại ghét bỏ anh…..”
Ngũ Y Y thật không dám nhìn vào đôi mắt bi thương của Tiêu Lạc, đáy lòng quặn đau, cô vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, em không ghét anh, chỉ là………”
Tiêu Lạc từ từ tách ra khỏi người cô, rũ mắt xuống, vẻ mặt bi thương.
Ngũ Y Y cắn răng, cô xem nhẹ cảm nhận của mình, nắm chặt tay Tiêu Lạc, rồi nói: “Tiêu Lạc!”
Tiêu Lạc lắc đầu, không trả lời cô. đọc chương mới nhất tại .
Ngũ Y Y thở dài, hít một hơi thật sâu, nói: “Tiêu Lạc! em thích anh!”
Tiêu Lạc kinh hãi, xoay mặt lại nhìn Ngũ Y Y.
Trong ánh mắt hắn đều là tìm kiếm.
Ngũ Y Y nói: “Đúng vậy, em bắt đầu thích anh rồi, trên người anh luôn mang theo hương vị của mẹ, làm cho em chỉ muốn dựa dẫm vào anh. Tuy nhiên, bây giờ em không có xuất hiện loại thích mãnh liệt như vậy, nhưng mà em sẽ cố gắng, thích anh càng nhiều một chút.”
Tiêu Lạc mỉm cười.
Hắn thì thầm một câu: “Anh biết nha đầu này có tính thông cảm, lại dễ dàng bị lừa.”
Hả? Ngũ Y Y sửng sốt. Hắn nói cái gì? Cái gì mà tính thông cảm? Cái gì mà dễ dàng bị lừa?
Vẫn chưa suy nghĩ kỹ, Tiêu Lạc thở hổn hển nhào vào cô, đem Ngũ Y Y đặt dưới thân hắn, lại nhào vào môi cô, điên cuồng mút vào.
Cả người Ngũ Y Y vẫn căng thẳng như vậy, cứ ở trong trạng thái đề phòng chống cự lại hắn. Cô nghe Tiêu Lạc thở dốc, Ngũ Y Y từ từ thả lỏng cơ thể.
Cứ như vậy đi, chính hắn thôi, để cho cô cảm giác được trên người đàn ông này lại có hương vị của mẹ, chỉ mình hắn thôi.