"Gì kia? Nghe không hiểu em chỉ cái gì."
"Chính là, chính là.... Ai nha, chính là tiếp viên!" Ngũ Y Y đành phải cắn răng nói ra từ kia, suy nghĩ vừa chuyển, "Nếu loại công việc này, chú cứ nghỉ dưỡng già đi, không cần phí tâm giới thiệu cho tôi, tôi có chết đói cũng không làm."
Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười, "Em nói những cô gái đó?"
Ngũ Y Y dẩu môi, "Hừ! Chú coi tôi là loại người nào? Không phải chỉ là hơn hai trăm vạn sao, lão già nhà tôi tuy keo kiệt, nếu tôi dùng dao găm dọa hắn, cũng có thể lấy tiền được. Cùng lắm là rời khỏi ông ta."
Hoắc Phi Đoạt ha hả cười, "Ha ha, cái loại địa phương đó, em cho là mình có thể đến được?"
(nguyên văn là "địa phương bốn mùa xuân" nhưng mình không biết chuyển sao, chắc là giống mấy quán rượu cao cấp á)
Ừ?
Ngũ Y Y trừng to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt lúc này làm cho người khác không thể tiêu hóa nổi.
Hoắc Phi Đoạt thảnh thơi đánh giá Ngũ Y Y, bắt bẻ, "Chính là em?"
Ngũ Y Y bị giọng điệu của Hoắc Phi Đoạt dọa cho không nhẹ, "Tôi, tôi làm sao?"
"Chính là khuôn mặt của em, dáng người này....... Hô........."
Nhất thời làm Ngũ Y Y không được tự tin, cúi đầu nhìn thân thể, "Tôi thì như thế nào?"
"Rất nhiều diễn viên hạng hai tại địa phương kia đều không có chỗ đứng, em như vậy không vào được, có lẽ trang điểm thêm mới có chút hy vọng. Cho nên, em không cần vọng tưởng đi làm loại công việc này, cho dù em muốn đi, tôi cũng sẽ không trả tiền cho em."
Ách.....
Ngũ Y Y trực tiếp chảy xuống vài vạch đen.
Cánh cửa này, vậy mà cao như vậy?
"Vậy anh nói công việc kiếm hai vạn khối là gì?"
Hoắc Phi Đoạt thích đào cái hố, để cho người khác cam tâm tình nguyện nhảy vào trong, cho nên anh cũng có tiếng là lãnh khốc và gian xảo.
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, biểu tình không tình nguyện, "Tôi xem hay là đòi tiền ba ba em còn thuận tiện hơn, em là thiên kim đại tiểu thư sao có thể chịu khổ đi làm công."
Nhìn vậy Ngũ Y Y sốt ruột, giống như hai vạn khối ở trước mặt cô cầm khăn tay vẫy vẫy, đột nhiên lại bị cướp đi!
Ngũ Y Y gấp đến độ bắt lấy tay Hoắc Phi Đoạt, "Đừng, đừng! Chú Hoắc, đừng mà, đừng đi tìm cái lão gì kia! Ông ta rất rất keo kiệt! Chú nói cho tôi biết, tôi nhất định làm, tôi không phải thiên kim tiểu thư, tôi rất chắc chắn, có thể chịu khổ!"
Bàn tay cô mũm mĩm, mềm mại không xương, nhẹ nhàng đặt trên tay anh, Hoắc Phi Đoạt lẳng lặng cúi đầu nhìn.
Như có dòng điện chạy qua.
Cảm giác thật mềm mại.
Ngũ Y Y lắc lắc thân thể tiếp tục khẩn cầu, "Chú........ Chú Hoắc, xin chú, nhanh cho tôi biết đi."
Hoắc Phi Đoạt giương mắt, con ngươi sáng trong, sâu thẳm, "Em thật sự muốn làm?"
Ngũ Y Y thành khẩn gật đầu, "Ừ!"
"Khống sợ mệt?"
"Không sợ không sợ!"
"Không thể nghỉ giữa chừng, phải ký hợp đồng."
"Ký, ký, nhất định ký!"
Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y không buông tay Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, "Kỳ thật không muốn cô gái nhỏ như em đi làm, không có kinh nghiệm......"
"Chú Hoắc, xin chú đó! tôi thật sự có thể chịu khổ, tôi thật sự không sợ mệt, tôi sẽ kiên trì làm! Bảo đảm!"
Vừa nói đến "Bản đảm", Ngũ Y Y liền nâng tay lên, làm động tác muốn thề.
Bàn tay Hoắc Phi Đoạt mất đi phần mềm mại bao trùm, nhất thời cảm thấy mất mát trong lòng.
Nhưng.... Nhịn không được tham lam nhớ đến cảm giác mềm mại kia.
"Vậy được rồi, nếu em đã chân thành như vậy...."