"Tôi nghĩ, đây là lễ vật đầu tiên Âu Dương Chấn Đình tặng cho tôi."
"Âu Dương Chấn Đình? Ông ta mới trốn ra được, như thế nào lại có năng lực làm như vậy?"
Nghĩ đến Âu Dương Chấn Đình, A Trung có chút không tin tưởng.
Cái tên kia mới được Tiêu Lạc cứu ra, cứ coi như Tiêu Lạc giúp đỡ, nhưng tập hết hết tất cả đối phó với tập đoàn đế quốc, cũng không tránh khỏi chịu thua thiệt.
"Cậu không nên coi thường năng lực của ông ta, không phải còn có Thạch Điền sao? Hừ, hai lão thật đúng là không biết lượng sức."
"A Trung, cậu nói với mọi người, khi bọn họ chuẩn bị hành động, chúng ta chủ động xuất kích."
Hoắc Phi Đoạt làm sao sẽ để lại cho đối có cơ hội ra tay, anh từ trước đều là như vậy.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Này chỉ sợ Âu Dương cùng Thạch Điền không có nghĩ tới thôi.
"Lão đại, chúng ta làm như vậy, sẽ có hay không có chút không ổn? Dù sao, làm như vậy, chính là chúng ta chủ động thêu dệt chuyện rồi."
A Trung vẫn còn có chút nghi ngờ, ngộ nhỡ lão đại phân tích không đúng, về sau muốn đối mặt cũng sẽ khó đối phó rồi.
"Lời của tôi..., làm theo!"
Hoắc Phi Đoạt làm sao sẽ không nghĩ tới, nhưng, nếu như anh không mạo hiểm đánh trước, như vậy cuối cùng bị thương, cũng chỉ có thể bên mình.
Tiêu Lạc đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có lẽ, mình nên nghĩ biện pháp đến gần Ngũ Y Y.
Mà không cần phải đợi người khác trợ giúp mình.
Trong lòng nảy sinh ra ý tưởng tà ác, nhưng, vì có được Ngũ Y Y, Tiêu Lạc không có biện pháp khác.
"Này này, Hàn Giang Đình, cậu rốt cuộc sao vậy, mất hồn mất vía cả ngày."
Ngũ Y Y dùng chiếc đũa chọc chọc cũng không có tức giận, gục xuống bàn Hàn Giang Đình.
"Cơm cũng không ăn, cậu nghĩ gì vậy, cậu đừng nói với mình là cậu đang yêu đơn phương nha!"
Ngũ Y Y miệng đầy thức ăn, ăn cực kỳ vui vẻ.
Hàn Giang Đình nghe được lời nói Ngũ Y Y lời nói, từ từ ngồi dậy.
"Đúng, chính là cái này. Mình nói mình như thế nào không nghĩ ra, cả ngày đều giống như mất hồn không có tinh thần, thì ra là yêu đơn phương."
"Phốc. . . . . ."
Ngũ Y Y một miệng cơm thiếu chút nữa phun ra.
Mặc dù mình mất trí nhớ không nhớ rõ Hàn Giang Đình là người như thế nào rồi.
Nhưng mấy ngày nay quan sát, hoàn toàn có thể chắc chắn cậu ta chính là người không có kiên nhẫn.
Còn yêu đơn phương, lừa gạt ai đó.
Mỗi ngày khi cậu ta cùng phụ nữ qua đêm xếp hàng dài, có thể lượn quanh trường học ba vòng rồi.
"Cậu làm gì thế, người ta đã đủ khổ sở rồi, cậu còn thêm dầu vào lửa!"
Hàn Giang Đình thấy dáng vẻ Ngũ Y Y, cực kỳ tức giận.
"Ôi chao, mình đây không phải có chút không kềm chế được kích động trong lòng. Cậu mà cũng phải yêu đơn phương? Là cô gái nào vậy làm cậu trở nên như vậy?"
Nếu là thật có, Ngũ Y Y cảm thấy nhất định phải đi theo cô gái đó học hỏi một chút.
Thủ đoạn Hàn Giang Đình cô rất rõ ràng, bản lãnh quyến rũ một cô gái, đây chính là thế giới hạng nhất.
Tránh cho chính mình bị Hoắc Phi Đoạt bại hoại quyến rũ, liền tự động hiến thân.
"Là cô gái nhà nào vậy?"
Ngũ Y Y hỏi, mặc dù nàng biết, khả năng tồn tại của cô gái này là số lẻ.
"Này, Y Y, cậu có biết hay không trường học chúng ta xã đoàn võ thuật có một hội trưởng mới"
"Hội trưởng? Không biết, mình không có tham gia xã đoàn võ thuật, làm sao biết."
Ngũ Y Y bĩu môi, người này như thế vào vừa nãy còn đang yêu đơn phương giờ lại chuyển sang xã đoàn võ thuật, sẽ không phải bị bệnh tâm thần phân liệt chứ.