Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, hai người bọn họ hoàn toàn quên sạch sự có mặt của cô gái ngồi ở phía sau.
“Bà nội của tôi ơi, cô muốn hù chết tôi hả? Cô muốn lên tiếng trước tiên phải chuẩn bị trước có được hay không? Hù chết lão tử, lão tử sắp bị hù đến có bệnh vàng da rồi. Cô gái!” A Trung trừng lớn mắt, vỗ ngực, quay đầu nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y mặc kệ A Trung nói gì, trừng lớn hai mắt, móng vuốt nhỏ hướng về phía trước cào ghế dựa, đầu gần như chui vào hàng trước, cao giọng kêu lên như cái loa: “Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể để người khác rót rượu lung tung với chú Hoắc? Còn nói chuyện sao? Tại sao nhìn thấy chú Hoắc bị khi dễ còn làm ngơ mặc kệ? Làm sao có thể như vậy?”
A Trung sững sờ thì thầm: “Lão đại bị khi dễ?”
Ông trời ơi, lúc nào Lão đại của bọn họ cũng không bị khi dễ nha. Lão đại không khi dễ người khác đã là khai ân hồi.
Ngũ Y Y lại lớn giọng thét lên một tiếng: “Thật quá đáng rồi!”
Thét đến tay tài xế cũng run run, thiếu chút nữa quẹo xe vào trong cống rồi.
Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, không khí vô cùng nóng.
Ngải Mễ hai má phấn hồng, cứ như vậy dính sát vào người Hoắc Phi đoạt.
Từ góc độ Hoắc Phi Đoạt nhìn xuống, đó là một màn vô cùng nhiệt huyết, tất cả đường cong trên người của người phụ nữ mỹ lệ này đều có thể nhìn một cái không sót gì.
Ngực giương cao, mông nhếch lên.
“Hoắc tổng… tôi có lòng tin, làm cho ngài có cảm giác cực khoái, không bằng ngài thử xem kĩ thuật của tôi?”
Ngải Mễ thổi khí nóng, cười yêu mị, tay linh hoạt xẹt qua hông Hoắc Phi Đoạt, hướng xuống phía dưới tìm kiếm.
“Bộp”.Tay cô sắp chạm vào khóa kéo quần của hắn, lại bị Hoắc Phi Đoạt nắm lấy
Ngải Mễ bên dưới hơi sửng sốt, cô không tin, tại thời điểm mấu chốt người đàn ông nào có thể chống cự lại sức hấp dẫn mạnh mẽ này từ cô, lập tức dịu dàng cười, cả thân thể yếu đuối không có xương trực tiếp nghiêng về phía Hoắc Phi Đoạt, miệng nũng nịu nói: “Ai da, Hoắc tổng, đột nhiên người ta thật choáng váng nha…”
Đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt chợt căng thẳng, không đợi hắn có phản ứng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Cố Tại Viễn lên tiếng trước: “Lão đại, ngài chưa ngủ à….hả?”
Cố Tại Viễn nhất thời cả kinh đôi mắt mở to, da đầy run rẩy, đến khi hắn nhìn xem trong phòng xảy ra chuyện gì thì cười xấu xa nói “Tính tôi không có tới, cái gì tôi cũng không thấy, các người tiếp tục, tiếp tục nha.”
“Cạch”. Cố Tại Viễn đóng cửa lại thật mạnh.
Sau khi Cố Tại Viễn ra ngoài, suy nghĩ một chút liền đứng lên cười xấu xa “lần này Lão đại cũng đừng ra vẻ trong sạch nữa, Lão đại cũng gặp nạn, về sau xem ngài làm sao chê cười tôi?”
Cố Tại Viễn lắc lư đi xuống lầu, trong miệng còn ngâm nga bài hát, nhìn về phía bốn người phụ nữ còn lại vẫy tay nói: “Các cô gái, các cô cùng đi phục vụ gia tốt, đêm nay miệng của ai làm gia thích nhất thì một xấp tiền này gia sẽ cho người đó.”
Cố Tại Viễn nói, đem một xấp tiền giá trị lớn để trong tay.
Bốn người phụ nữ kia nhìn nhau, phát cáu với Cố Tại Viễn: “Cố thiếu, ăn bốn chúng tôi cả đêm, không sợ bị nghẹn à?”
“Đúng đó Cố thiếu, eo ngài thận ngài thế nào, số lượng tồn kho đủ cho chị em chúng tôi dùng sao? Ha ha ha.” Mấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp cười rộ lên.
Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: “Các vật nhỏ, sẽ khiến cho các cô mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh các cô, xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK