Nhưng bây giờ, cô đang nằm dưới người khác, bị người mình ghét nhất chinh phục.
Vì sao cô không yêu anh ta.
Vì sao anh ta không hiểu chính mình.
Không biết Tiêu Lạc đã tự hỏi bao nhiêu lần.
Nhưng cho dù hỏi hàng ngàn hàng vạn lần thì như thế nào?
Có thể thay đổi được gì?
Trừ khi Hoắc Phi Đoạt biến mất.
Chỉ có như vậy, Y Y mới có thể trở lại bên cạnh anh ta lần nữa.
Tiêu Lạc cố chấp nghĩ rằng như vậy.
Cũng vì nguyên nhân này, anh ta vẫn cố gắng làm những việc như bây giờ.
Tuy anh ta biết rõ việc này rất nguy hiểm, rất có thể mất đi tất cả. Nhưng chỉ có một cơ hội có thể lật đổ được Hoắc Phi Đoạt.
Anh ta nhất định phải thử xem.
Người nào nói Hoắc Phi Đoạt vô địch?
Có lẽ đó là bởi vì anh ta vẫn chưa gặp đối thủ thật sự!
Ngũ Y Y hắc xì một cái thật to.
"Ơ! Kỳ lạ! là ai đang nhớ mình ư!"
Ngũ Y Yxoa xoa mũi, lầm bầm lầu bầu.
Những lời này không trốn được lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt.
"Là ai?"
"Cái gì là ai?"
Ngũ Y Y bị anh hỏi đến bối rối!
"Em nói ai đang nghĩ đến em!"
Ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt không được bình thường.
"Em chỉ hắt hơi một cái mà thôi, anh anh anh. anh cũng thích ghen tị à! Ha ha ha!"
Ngũ Y Y nhìn bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được phá lên cười.
Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ngũ Y Y, không nói câu nào.
"Này, anh Phi Đoạt, ông chú xã hội đen, này!"
Ngũ Y Y dùng ngón tay chọc chọc anh mà vẫn không có phản ứng.
Thế nào? Còn tức giận sao?
Ngũ Y Y nhảy xuống giường, rón ra rón rén đi vòng qua trước mặt Hoắc Phi Đoạt. Bỗng chốc bổ nhào lên người anh.
Hai bàn tay mập mạp ôm lấy gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.
"Vị rất rất đẹp trai này, siêu cấp đẹp trai đến người và thần đều phẫn nộ, ngài đây là đang rảnh rỗi ăn dấm chua sao?"
Nói xong lại hung hăng hôn lên trán Hoắc Phi Đoạt 1 cái.
"Có người khác nhớ em, em còn không nói cho anh biết là ai. Anh có thể không tức giận sao?"
Hoắc Phi Đoạt giống như một đứa bé đang làm nũng với Ngũ Y Y.
"Anh đang làm nũng sao?"
Ngũ Y Y thật sự không nhịn nổi, bật tiếng cười to.
"Ha ha ha.... ...."
Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại.
"Vậy em đang chê cười anh sao?"
"Chú Phi Đoạt, sao trước kia em không phát hiện ra anh đáng yêu như thế chứ?"
Ngũ Y Y vẫn ngồi trên người Hoắc Phi Đoạt.
"Còn không nói cho anh biết là ai sao?"
Hoắc Phi Đoạt vẫn kiên quyết không bỏ qua chuyện kia.
"Rốt cuộc là ai nhớ em?"
Ngũ Y Y nhìn bộ dạng này của anh, lắc đầu nói: "Ai, Anh thật sự đã già rồi, chẳng lẽ không biết em là một nữ sinh có vóc dáng vừa đẹp vừa đáng yêu đó sao? Chính Hàn Giang Đình giới thiệu cho em một vị học trưởng xuất sắc! Em cũng không biết có nên chọn người kia không?"
"Em nói cái gì? Tên tiểu tử Hàn Giang Đình.... ........" Hoắc Phi Đoạt ngồi thẳng dậy, trực tiếp lật Ngũ Y Y vẫn đang ngồi trên người mình lại.
Ôm Ngũ Y Y vào trong ngực, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Hoắc Phi Đoạt rất rất nghiêm túc nói: "Tiện thể nhắn với tên xú tiểu tử Hàn Giang Đình kia, cậu ta còn dám dẫn em đi gặp mặt tên ngựa đực kia, anh sẽ bẻ gãy cổ cậu ta!"