Muốn dùng cánh tay trái lau đi lệ rơi, lại đau đến cau mày.
“Đáng chết! Cánh tay này ta cần mày làm gì! Bỏ đi!Bỏ đi”
Ngũ Y Y khuôn mặt nhỏ nhắn nén đau, ngước mắt nhìn bầu trời, không muốn nước mắt dễ dàng chảy xuống như vậy.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ngũ Y Y căn bản không có xoay người lại, quát lên “Hàn Giang Đình chết tiệt! Cậu là cái đuôi sao? Ai cho cậu tới đây hả! Không cảm thấy mình rất đáng ghét sao? Đi chỗ khác đi!!”
Phía sau truyền đến âm thanh rất ngầu, “Không phải Hàn Giang Đình”
“Hả?”
Ngũ Y Y cau mày, sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại.
Hoắc Phi Đoạt dáng người dong dỏng đứng phái sau cách cô hai thước.
“Tại sao lại là chú?”
Ngũ Y Y mặt nhăn lại, miệng vểnh lên
“Thế nào,là tôi, làm em buồn bực sao?”
Ngũ Y Y cúi đầu, dùng chân đá cục đá dưới chân, lười biếng nói, “Không kém bao nhiêu đâu”
Hoắc Phi Đoạt nhăn mặt, nghiến răng, dám chê mình, nha đâu này, “Tôi làm em tức giận?”
Ngũ Y Y trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, “Đây không phải rõ ràng sao?”
Hoắc Phi Đoạt buồn bực.
Hắn vì cô giận dữ, hắn vì cô ra mặt bào thù, cô dám nói hắn đắc tội với cô?
Chưa từng dủ dỗ nữ nhân, hắn Hoắc Phi Đoạt, giờ phút này vô cùng uất ức
“Rốt cuộc, tôi chỗ nào làm em mất hưng? Tôi phụ lòng em chỗ nào”
Hoắc Phi Đoạt chống nạnh, đi tới mấy bước, đên trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y nhìn lồng ngực Hoắc Phi Đoạt, mặt càng nhăn hơn, cuối cùng, cái gì cũng không quản, đánh vào ngực Hoắc Phi Đoạt không ngừng.
Hoắc Phi Đoạt mặc cho cô đang, dù thế nào hắn cũng da thô thịt béo, cô có đánh cũng chẳng ăn nhằm gì, ngược lại lại nhìn chăm chú mặt cô, xem xem chưng nào thì hết giận.
Hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên đem tâm tình người khác đặt lên trên tâm tình của mình.
Ngũ Y Y, trong tim tôi em đã chiếm hết rồi, em có biết hay không?
“Có thể nói rồi? Tôi chỗ nào đắc tội với em? Chỗ nào làm em không vui đây?”
Ngũ Y Y hận hận nén lện , nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, nói, “Chú nói chú làm cái gì? Hôm nay chú chạy đến hậu đài, chú đã làm gì với tôi a”
“Tôi không phải là gặp em bị thương,tôi thay em ra mặt sao?”
“Ai cho chú thay mặt tôi? Ai cho phép hả? Chú thay tôi ra mặt, làm gì còn phải công khai nói những lời đó với Ngũ Phong Tập? Đó không phải muốn nói cho toàn thế giới biết , tôi, Ngũ Y Y là con riêng sao, không muốn cho tất cả mọi người đều biết, tôi không có ai quan tâm sao? Đều tại chú! Nếu như không phải chú ở đó nói những lời như vậy, tôi căn bản sẽ không cảm thấy mình đáng thương! Đều là nữ nhi , đều là con của ông ta, trong mắt ông ta từ đầu không hề coi tôi là con gái, trong mắt ông ta chỉ có Nhân Lệ…..tôi đã rất khổ sở rồi, ai cho chú còn nói những lời đó? Không biết tôi đã rất đau lòng sao?Tôi chán ghét chú, chán ghét chú!”
Nói xong Ngũ Y Y liền khóc lớn.
Hoắc Phi Đoạt ngây ngẩn cả người
Hắn mới vừa rồi đã không nghĩ như vậy.
Hắn chỉ vì đau lòng cô bị thương nên mới tức giân như vậy, hắn nghĩ phải tìm được kẻ đã làm cô bị thương, muốn đem kẻ đó hung hắn dạy dỗ, thay nha đầu này trút giận.
Tốt bụng, thật không có tốt báo.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, đem Ngũ Y Y ôm lấy, tay vuốt vuốt lưng cho cô, “Là tôi sai rồi, có được hay không?”
Ngũ Y Y ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, vẫn nhất quyết không tha, la hét, “Cái gì gọi là coi? Vốn chính là chú sao trước? Sao có thể nói qua loa như vậy?”