Hoắc Phi Đoạt xoay người rót nước cho cô, Ngũ Y Y lúc này mới giật mình, sợ hãi lui về sau mấy bước.
Má ơi! Cô lại ôm gắt gao lấy người ta không buông hả trời?
Chẳng biết xấu hổ a!
Ngũ Y Y, mày thật da mặt dày không có trình độ rồi.
Mơ ước mỹ nam cũng không nên trắng trợn như vậy chứ?
Thật háo sắc ngập trời rồi! Dám sờ đến lông của lão hồ như vậy!
Hoắc Phi Đoạt tự mình rót một ly trà hoa cúc , đưa cho cô.
Ngũ Y Y vừa nhìn thấy nước, liền cảm thấy cổ họng khô rát, nhanh nhẩu nhận lấy, một hơi uống cạn.
“A! Thật khát a! Một chén nữa.”
Trâng tráo đem cái chén không trả lại cho Hoắc Phi Đoạt, chờ người ta rót thêm cho cô một ly.
A Trung ở phía xa thấy tức cắn chặt răng.
Hoắc Phi Đoạt lại làm đến không biết mệt nhận lấy cái chén, rót tiếp cho cô một chén, đưa đến khóe miệng Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y một hơi uống cạn.
“Còn muốn uống nữa không?”
Hoắc Phi Đoạt so với nhân viên phục vụ còn tận tình hơn hỏi.
Ngũ Y Y cau mày, “Người khác uống trà hoa cúc để thêm mấy khối đường vào, này anh không có cho vào à? Dầu gì cũng nên để vào mấy khối a, uống như vậy mới ngon.”
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ một tiếng, “Em thật khó phục vụ. Được, thêm mấy khối đường nữa.”
Hoắc Phi Đoạt tìm đường, bỏ vào mấy khối, rót chén nước thứ ba.
Ngũ Y Y nhận thấy nước, nhìn Hoắc Phi Đoạt hí mắt cười khúc khích, “Phi Đoạt, anh thật tốt ha ha.”
Hoắc Phi Đoạt trên mặt không chút biến hoa, trong lòng nghĩ, hừ, mấy chiều lừa Hàn Giang Đình ngu ngốc ấy em dám dùng với tôi sao?
Hoắc Phi Đoạt chọt chọt mặt Ngũ Y Y, hít hít mấy cái, ghét bỏ nói, “Cả người toàn mồ hôi! Bẩn chết!”
Ngũ Y Y đang uống một ngụm trà suýt chút nữa phun ra ngoài.
Cô trợn to hai mắt, nâng tay mình lên ngửi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Làm sao lại có mùi hôi! Không có!”
Ô ô, lại để cho Hoắc lão đại chê cười rồi.
Hoắc Phi Đoạt thuần túy chính là lựa xương trong trứng gà, nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt.
“Không cần uống nữa, uống quá nhiều không tốt cho cơ thể. Đi, đi tắm đi.”
Hoắc Phi Đoạt xách cổ áo Ngũ Y Y chuẩn bị mang cô đi làm Ngũ Y Y phát điên, quơ quào hai tay , “Tôi còn muốn uống nước! Cái Bạo Quân này, sao cái gì anh cũng quản vậy?”
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y dẫn đến biệt thự phía trước, ném cô vào trong phòng.
“Bên trong có suối nước nóng, ngâm cho tốt đi.”
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên, sau đó nghe tiếng bước chân xa dần.
Ngũ Y Y kéo cửa ra, nhìn lên bảng hiệu.
“A, thì ra suối nước nóng dành cho nữ.”
Khoan đã!
Không phải là nhà tắm, là suối nước nóng! suối nước nóng nha!
“Trời ạ! Thì ra nơi này có suối nước nóng! Qúa tuyệt vời! Ngâm trong suối nước nóng thật tốt a! Hạnh Phúc chết mất!”
Ngũ Y Y vui vẻ nhảy mấy cái, vội vàng đi thay quần áo.
Rất nhanh đã cởi đồ xong, nhìn tủ quần áo, vươn tay mở tủ nhìn một chút.
“Ah? Sao lại có nhiều khăn tắm như vậy? Dùng khăn tắm làm gì? A, không phải để chống lạnh chứ? Có cả đồ bơi nữa, suối nước nóng cũng có bơi lội sao, thật phí của!”
Cả người Ngũ Y Y vừa ra mồ hôi, đang nóng muốn chết, lười phải bọc khăn tắm, cứ trần truồng đi vào bên trong.
Chuyển qua một cánh cửa, lại một cánh cứa, đi vào phía trong, phía trước chính là suối nước nóng.