Ngũ Y Y lén nhìn qua bên cạnh Tiêu Lạc, nuốt vài ngụm nước bọt.
Quả thực Tiêu Lạc rất tuấn tú. Giống như một đại thiếu gia được nuôi dưỡng trong một môi trường tốt, mi thanh mục tú, ngọc thụ lâm phong, nụ cười của anh ấy làm rung động lòng người khác.
Thật giống như đang nằm mơ, người đàn ông tuấn tú này sẽ thích mình sao? Hắn thổ lộ với mình, không phải chỉ để đùa giỡn chứ?
Tiêu Lạc rất tự nhiên ôm vai Ngũ Y Y, bộ dáng như đang bảo vệ cô, hắn cúi đầu, cắn vành tai của Ngũ Y Y nói: “Nhìn xem, bạn gái của anh đã tức giận kìa. Em có muốn anh nói cho các cô ấy biết rằng anh là hoa đã có chủ rồi không?”
Gương mặt Ngũ Y Y chợt đỏ lên, nói nhỏ: “Trăm ngàn lần anh đừng làm vậy, anh làm vậy em xấu hổ chết mất.”
Bạn gái?
Anh ấy mới nói mình là bạn gái của anh ấy sao?
Úi, thật là xấu hổ mà.
Tiêu Lạc và Y Y đi chọn một bộ che tai hình con thỏ nhỏ màu hồng, cùng với găng tay và khăn choàng cổ.
Ngũ Y Y đeo vào một bộ, nhìn vào gương xem, rất tự nhiên quay người lại nhìn Tiêu Lạc: “Thế nào? Có xinh đẹp không?”
Tiêu Lạc nhìn cô ngây ngốc.
“Này…..” Ngũ Y Y quơ tay trước mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc si ngốc trả lời: “Y Y của anh…Thật đẹp.”
Ngũ Y Y xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày.
Ngũ Y Y chợt nghĩ đến Hoắc Phi Đoạt, thì thầm: “Nhưng vì sao Hoắc Phi Đoạt kia chưa bao giờ nói mình đẹp?”
Chú Hoắc luôn nói cô cái này không được, cái kia không tốt, nói cô càng lớn lên càng xấu, hắn nói cô cần phải phẩu thuật thẩm mỹ lại mười mấy lần mới vừa mắt, hắn còn nói thà nhìn người mẫu đẹp hơn chứ không nhìn cô.
Bị chú Hoắc đả kích, cô trực tiếp đem chính mình làm thành một cô gái xấu xí.
“Em nói gì đó?” Hai tay Tiêu Lạc vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười gượng nói: “Không có gì.”
Tiêu Lạc nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, hai người cùng đi trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Có rất nhiều người đi đường dừng lại nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Người nam cao lớn, khôi ngô tuấn tú.
Người nữ vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo điềm đạm đáng yêu.
“Y Y, em nhìn xem mặc quần áo này thế nào?”
Tiêu Lạc kéo tay Ngũ Y Y đi vào một cửa hàng chuyên bán quần áo tình nhân.
Ngũ Y Y nhìn qua một vòng rồi nói: “Wow, ở đây đều là quần áo tình nhân.”
“Đúng vậy, chúng ta vào xem.” Tiêu Lạc quay mặt cười nói với Ngũ Y Y, khoảnh khắc ấy tim của Ngũ Y Y đập nhanh hơn.
Quần áo tình nhân a.
Cô cùng với Tiêu Lạc mặc quần áo tình nhân sao?
Ngũ Y Y lén nhìn một bên mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Lạc, hai tay cô đặt lên vị trí trái tim rồi thầm bật cười.
“Ai da, hai bộ quần áo này đắt quá, nhất định là muốn cắt cổ khách hàng mà! Chúng ta đến cục vật giá tố cáo họ đi. Hừ! Anh cũng thật là, em đã nói chúng quá đắt không nên mua làm gì, anh lại không nghe lời em.”
Gương mặt Ngũ Y Y xụ xuống, từ trong cửa hàng đi ra.
Tiêu Lạc đi đến bên cạnh Ngũ Y Y, đánh nhẹ vào tay cô, hắn cười vui vẻ nói: “Cũng không tính là đắt tiền. Hơn nữa, đừng xem thường anh, anh có thể kiếm rất nhiều tiền nuôi gia đình. Sau này, cứ xài thiền thoải mái, anh nuôi em được mà.”
Ngũ Y Y xấu hổ nói nhỏ: “Ai cần anh nuôi.”
Hai người đều mặc áo T-shirt kẻ sọc trắng đen, ở giữa có hình con chó nhỏ đang le lưỡi rất đáng yêu.
Ngũ Y Y chợt phát hiện có mấy người đi tới trước mặt, cô suy nghĩ một chút, lập tức chủ động ôm lấy cánh tay Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc thoáng rùng mình, nhịp tim đập nhanh, hắn cúi đầu nhìn vật nhỏ đang dựa sát vào người mình.