"Là sao? tình một đêm à?"
"Đúng vậy, tin đồn rằng cho đến bây giờ chưa có cô gái nào được anh ta mời đến lần thứ hai!"
"Ngang ngược như vậy, nhưng cũng khó trách, Cố thiếu đẹp trai như thế, với lại có quan hệ thân thiết với vị tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc kia, tất nhiên sẽ có cả đám con gái mong chờ được nhào vào lòng anh ta rồi."
"Nhưng mà cô biết không, dường như Cố thiếu còn đặc biệt đi tìm viện trưởng, bảo ông ta cho dù làm cách nào cũng phải cứu sống ba của cô gái câm kia."
Nghe đến đó Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy đầu cô như có vật gì đập mạnh vào, rất đau rất đau.
"Trời ạ! Có chuyện này sao?" Ý cô muốn nói ba của cô gái câm kia sống không lâu nữa hả?"
Thẩm Mặc Nhiên thấy cô y tá ngạc nhiên lấy tay che miệng lại.
Mà chính cô cũng không biết, vừa nghe đến đó, nước mắt cô đã rơi lả chã.
"Đúng đó. Lúc đưa đến đây đã thành như vậy, làm sao có thể sống được, nghe bác sĩ trưởng khoa nói, nội tạng đều nát hết, bây giờ chỉ cố gắng chống đỡ thôi."
"Cái gì? Nghiêm trọng vậy sao, tôi cỏn tưởng ông ta chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một hai ngày là có thể đi lại được! Ôi! nhưng những chuyện này cô nghe từ đâu vậy?"
"Ôi, hôm đó đúng lúc Tiểu Trương đi ngang qua phòng làm việc của viện trưởng nghe viện trưởng nói chuyện với Cố thiếu, chính tai cậu ta nghe được, không có sai đâu!"
Hai ngày nay y tá đang bàn luận về tính mạng người khác, đang dùng số mạng của người khác để đổi láy thời gian vớ vẩn của mình.
Nhưng nào có ai biết Thẩm Mặc Nhiên trốn trong một góc nghe lén đãng xụi lơ trên mặt đất.
Lời các cô nói đều là thật sao?
Ba của cô thật sự hết thuốc chữa rồi sao?
Không thể nào, ba cô chịu nhiều khốn khổ như vậy, cũng cố gắng đối mặt được, lúc này ông nhất định cũng có thể làm được.
Thẩm Mặc Nhiên một đường trở về phòng bệnh của Thẩm Uy.
Cô chưa bao giờ nghị đến việc người thân duy nhất của cô sẽ rời bỏ cô.
Cô nghĩ rằng cô đã cố gắng hết sức, chỉ cần cô kiên cường nhiều hơn nữa, cô và ba cô mãi mãi ở chung một chỗ.
Tại sao cô đã thề vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ông mà đi, nhưng ông lại muốn vứt bỏ cô.
Thẩm Mặc Nhiên ngồi trước cửa phòng bệnh lặng lẽ khóc.
Cô không thể nói chuyện được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống.
Thì ra cảm giác chua xót là như vậy, cảm giác bất lực là như vậy.
Nhưng cô không thể từ bỏ như vậy, không thể để ba cô rời bỏ cô.
Thẩm Mặc Nhiên gần như nổi giận chạy ra khỏi bệnh viện, chạy đến chỗ Cố Tại Viễn.
Chỉ có anh ta, chỉ có anh ta mới có thể giúp được cô.
Chuyện gì cũng có thể, cũng có thể chấp nhận hết.
Chỉ cần anh ta cứu ba cô, cái gì cô cũng sẽ làm.
Cố Tại Viễn còn nằm trên thảm trải sàn, nhớ lại vừa rồi giống như một giấc mơ.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, Cố Tại Viễn nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên.
Chẳng lẽ có chuyện gì?
Cố Tại Viễn cũng không vội, mặc áo ngủ vào, rồi bước thong thả đến cửa.
Mở cửa ra, Cố Tại Viễn bị dọa hoảng sợ!
Đây không phải là Thẩm Mặc Nhiên sao?
Tại sao đã quay lại?
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Cố Tại Viễn xuất hiện nhiều thắc mắc, anh ta chưa bao giờ lo lắng như bây giờ.
Thẩm Mặc Nhiên bị mấy tên thuộc hạ lôi kéo, quần áo cô như bị xé rách.
Cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ liều mạng xông lên phía trước.