Một tay của Ngũ Y Y để lên vai Hoắc Phi Đoạt, một tay nắm bàn tay Thẩm Mặc Nhiên.
Mỉm cười nói một cách kiên định: “Cái cửa ải nhỏ đó chỉ là thử thách chúng ta. Chỉ cần chúng ta đồng lòng, sẽ không có chuyện gì không làm được.”
“Đúng vậy, cô nhóc nói rất đúng!”
Cố Tại Viễn cũng muốn đi vào, A Trung đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Khi Thẩm Mặc Nhiên tỉnh lại, chợt nghe tin Thẩm Uy đã ra đi.
Cô chỉ gắt gao nắm chặt tay Cố Tại Viễn, nhưng không chảy một giọt nước mắt.
Khi Hoắc Phi Đoạt dẫn theo Ngũ Y Y xuất hiện ở đây, Thẩm Mặc Nhiên không biết tại sao, đối với Hoắc Phi Đoạt cô lại có cảm giác thân thiết không thể giải thích được.
Cho dù cô biết người này không thể chạm vào hơn so với Cố Tại Viễn.
Nhưng cô không sợ hãi, mà không hiểu vì sao lại muốn đến gần anh.
Khi biết được Hoắc Phi Đoạt là anh trai ruột của mình thì biểu hiện của Thẩm Mặc Nhiên lại ra vẻ rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức Ngũ Y Y thầm tán tưởng cô có thể tiếp nhận được.
Kể từ giây phút cô nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt thì đã biết giống như sự thật này.
Chỉ là không ai biết trong lòng cô vui mừng biết bao!
Anh hai, hóa ra cô còn có một người anh.
Cuộc phẫu thuật của Hoắc Phi Đoạt và Thẩm Mặc Nhiên kéo dài gần chín giờ.
Dù sao cấy ghép tủy xương cũng không phải là phẩu thuật nhỏ đơn giản, Cố Tại Viễn và Ngũ Y Y ở ngoài phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi.
Cuối cùng bác sĩ mang theo nụ cười đi ra.
“Xin hai vị hãy yên tâm, phẫu thuật rất thành công.”
Ngũ Y Y kích động suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, Cố Tại Viễn cũng hưng phấn mà ôm chặt lấy bác sĩ.
... ...... ...... ........
Vào một ngày nữa năm sau, Ngũ Y Y còn ngủ trên giường chưa thức dậy.
Sáng sớm Hoắc Phi Đoạt đã đến công ty xử lý công việc.
Nghĩ đến xế chiều còn phải cùng Mặc Nhiên đến tiệm áo cưới để thử áo cưới, tên tiểu tử Cố Tại Viễn kia có phúc khí gì mà có thể cưới được một cô gái tốt như Thẩm Mặc Nhiên chứ.
Ôi, hết cách rồi, muốn làm phù dâu cho cô ấy cũng phải chọn một bộ lễ phục xinh đẹp mới đúng, lúc này Ngũ Y Y mới tìm được lý do rời giường.
“Reng reng reng” tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhấn phím kết nối, Hàn Giang Đình cất giọng.
“Này, Đồ lười Ngũ Y Y, tôi biết cậu vẫn chưa rời giường! bây giờ tôi đang đi dạo bãi cát với cô gái tóc vàng ngoại quốc.”
Ngũ Y Y nhướng mày: “Cậu nói ai là đồ lười? Có người đẹp ngoại quốc làm bạn thì rất giỏi đúng không?”
Nói này nói nọ một hồi, Ngũ Y Y mỉm cười cúp điện thoại.
Bây giờ tên tiểu tử Hàn Giang Đình đang sống vui vẻ ở nước ngoài nên cô cũng yên tâm, hy vọng cậu ấy đã quên được Nguyễn Lâm Tịch.
“Cô Ngũ, thiếu gia nói sau khi cô tỉnh lại phải uống hết chén canh này.”
Quản gia bưng chén canh đứng trước cửa phòng, Ngũ Y Y càu nhàu nhảy xuống giường, bưng chén canh kia lên uống ừng ực.
Sờ sờ cái bụng, cảm thấy rất thỏa mãn.
“Nhìn biểu hiện của em không tệ, vậy anh liền thưởng cho em một chút!”
Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt vang lên, tên này không phải đã đến công ty rồi sao?
Ý thức được tình hình không tốt, Ngũ Y Y đang muốn chui về ổ chăn, bên eo đã bị người phía sau lưng ôm lấy.
“Cô bé muốn chạy à, xem ra phải dạy dỗ em thật tốt.”
Tất nhiên Ngũ Y Y biết Hoắc Phi Đoạt có ý gì.
Giùng giằng nói: “Ôi, em muốn đi thử áo cưới với Mặc Nhiên, sắp trễ giờ rồi, anh đừng......”
Lời còn chưa nói hết, môi đã bị ngăn chặn.
Lưỡi dài đòi lấy, bàn tay to đã phủ lên nơi mềm mại của cô, Ngũ Y Y đổ mồ hôi, xem ra đã bị anh làm cho mệt rã rời.
Đời người chính là như vậy, tuy có muôn ngàn khó khăn không suông sẻ, rồi cũng sẽ qua đi.
Đón lấy nhất định là một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp!
Hoàn!