Chuyện này thật kì lạ mà.
Tiêu Lạc nhìn ánh mắt đang thất thần của Ngũ Y Y, trên mặt hơi ưu thương: “Tại sao lúc nãy em luôn nhíu mày?”
“A? Em có sao?”. Ngũ Y Y bỗng giật mình.
Lúc cô và Tiêu Lạc hôn nhau, thế nhưng lại nhíu mày sao?
Tại sao chính cô lại không biết.
Tiêu Lạc lấy tay xoa nhẹ nhàng nơi mi tâm của Ngũ Y Y: “Chỗ này vẫn nhíu chặt như vậy.”
“Phải không?” Ngũ Y Y cúi đầu vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Tiêu Lạc thở dài: “Có phải anh đã quá nóng vội rồi không? Lúc em chưa chuẩn bị sẵn sàng mà anh đã ép buộc em sao? Thật xin lỗi….”
“Anh không cần xin lỗi…………..”
Ngũ Y Y xấu hổ cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lạc.
“Anh chỉ muốn có được tình cảm của em, anh sẽ chờ đến một ngày nào đó em đồng ý được không?”
Hắn đưa tay ôm trọn cô vào lòng, nhẹ nhàng thổi khí nóng bên tai cô.
Ngũ Y Y úp mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, suy nghĩ lại rối loạn lên.
Cô rất thích Tiêu Lạc, rất tham luyến hương vị thuộc về người mẹ ở trên người hắn, nhưng tại sao….Lúc cô bị hắn hôn, cô hơi từ chối hắn? Thế nhưng lại muốn trốn hắn?
Đây là tại sao?
“Anh cho em vài phút để chải lại mái tóc của em, anh giờ em dưới lầu.
Tiêu Lạc cũng hơi xấu hổ, hắn vội vàng đi xuống lầu.
Ngũ Y Y liếm cánh môi, nhìn vào trong gương rồi lấy tay che mặt lại, một lúc lâu sau mới khóc thành tiếng: “Ôi, thật xấu hổ mà……. Lúc mình và Tiêu Lạc hôn nhau, tại sao mình lại không chủ động một chút chứ? Mình đúng là ngu ngốc mà!”
Tóc còn chưa chải xong, chỉ cần cột một cái nơ xinh ở phía sau, hai bên tóc xõa xuống theo bờ vai là được.
“Như vậy thật đẹp. Không có cái gì làm cho đẹp hơn nữa.”
Ngũ Y Y đến trước gương nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của mình.
Mẹ ơi, đôi môi này thật đỏ.
Giống như vừa mới bị người khác cắn qua vậy.
Xấu hổ!
Nói xong mới biết xấu hổ, Ngũ Y Y lắc lắc đầu, mặt cô lúc này lại đỏ.
Ngũ Y Y tràn đầy sức sống đi xuống cầu thang rồi đến phòng khách.
“Lạc, tại sao lại có mùi thuốc lá vậy?”
Ngũ Y Y kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc đứng một mình ngay cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài bóng đêm, trên tay còn kẹp một điếu thuốc.
Nhìn bộ dạng kia……..Cả người hắn đều tràn đầy sự lo lắng.
Tại sao lúc này Tiêu Lạc lại lo lắng như thế?
Hắn đang có tâm sự gì sao?
“Hả? Xong rồi sao? Thật xinh đẹp!” Tiêu Lạc khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, lúc này hắn mới ý thức được mình đang hút thuốc, vội vàng dụi điếu thuốc đi rồi mỉm cười nhìn Ngũ Y Y.
Có phải cảm giác của cô đã sai rồi không?
Tại sao cô lại có cảm giác nụ cười tươi của hắn lại miễn cưỡng như vậy?
“Anh gặp phải chuyện gì sao?”
“Hả? không có chuyện gì! Tiểu gia hỏa kia lại nghĩ lung tung nữa rồi. Đi thôi!”
Ngũ Y Y đứng bên cạnh nhìn Tiêu Lạc, trong đầu lại suy nghĩ xấu xa: để cho Ngũ Nhân Ái thấy cô và Tiêu Lạc giống như tình nhân ở cùng một chỗ với nhau, sẽ làm cho Ngũ Nhân Ái tức chết.
Ngũ Y Y sung sướng nhìn Tiêu Lạc nói: “Lạc, anh có biết không, nếu anh và em xuất hiện cùng một chỗ sẽ có người rất đau lòng đó.”
Tiêu Lạc điểm nhẹ lên cái mũi Ngũ Y Y: “Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ muốn em vui vẻ là được.”
Ngũ Y Y suy nghĩ rồi cười híp mắt: “Nói chuyện thật biết dụ dỗ người khác…..”