Cực kỳ thoải mái!
Cố Tại Viễn hưởng thụ hít vài ngụm khí lạnh, hạ mắt xuống xấu xa nhìn cô nàng, hỏi, "Nói, có phải đã dán silicon hay không?"
Nụ cười quyến rũ trên mặt cô ta lập tức cứng ngắc, lập tức mở miệng oán trách, "Ai nha, Cố thiếu, anh nói bừa cái gì vậy, đâu có dán silicon chứ, đây là người ta vừa mới tân trang lại cơ thể! Anh xấu lắm!"
Cố Tại Viễn mang vẻ mặt háo sắc, toét miệng cười, "Lấy ra cho tôi nhìn xem, nếu tiểu anh đào quá lớn lại quá đen, tôi sẽ buồn nôn."
Cô ả làm bộ đánh một cái vào chân Cố Tại Viễn, lại cố ý khẽ vuốt ve nơi khóa quần của hắn, õng ẹo làm dáng, lấy ra một khối đầy đặn từ trong áo.
Run rẩy, để cho Cố Tại Viễn nhìn.
"Ừm, cũng được. Cô, đi khóa cửa lại, chúng ta cùng làm bữa sáng sôi động nào. Hắc hắc hắc."
Cỗ Tại Viễn còn chưa để cho cô nàng kia khóa cửa xong, hắn đã cởi quần áo xong rồi.
Cô ả bóp chân cho hắn lập tức chủ động đi qua, hận không thể dùng cả tay và miệng.
Cô còn lại lắc mông đi tới cửa, đang muốn khóa lại, cửa lại bị đẩy mạnh ra.
"A! Là ai vậy?" Cô ta thiếu chút nữa bị đập mặt vào ván cửa, sợ tới mức tán loạn kêu lên.
Cỗ Tại Viễn cúi đầu nhìn cô ả đang liếm hắn, đang hút khí lạnh, cả đầu cũng không nâng, đã bắt tay vào làm, nói, "Ra ngoài, ra ngoài! Đều ra ngoài đi! Nửa giờ sau lại tiến vào báo cáo công việc!"
"Tiểu tử cậu chống đỡ nửa giờ thời gian ngắn như vậy sao?"
Người nào đó lạnh lẽo nói ra một câu, làm cho Cố Tại Viễn sợ tới thiếu chút nữa chết đi sống lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng chế nhạo.
Mà ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt, lại có một nửa cái đầu đang cố gắng ngoi lên, không cần đoán cũng biết đó là con nhóc Ngũ Y Y!
Sửng sốt hai giây, Cố Tại Viễn mới phản ứng lại, một tay đẩy cô nàng bóp chân cho hắn ra xa một thước, cô nàng kia không được nhắc nhở trước, lập tức thất thanh kêu lên, "Ai nha!"
Kêu đau mộ tiếng, còn muốn làm nũng, yểu điệu nằm ở trên mặt đất, nũng nịu oán giận, "Cố thiếu. . . .sao anh có thể dùng lực mạnh như vậy chứ. . . . .Cũng không phải trên giường. . . "
Cố Tại Viễn tức giận, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ngũ Y Y nghe được tiếng nói bên trong, đầu chui ra từ phía sau lưng của Hoắc Phi Đoạt, nhìn Cố Tại Viễn rồi nhe răng cười xấu xa.
Cố Tại Viễn tức giận chỉ vào Ngũ Y Y kêu lên, "Con nhóc cô là còn cười! Lại cười nữa ông không cho cô phỏng vấn đâu!"
Thở hồng hộc đứng lên, Hoắc Phi Đoạt hướng về phía dưới của hắn bĩu môi, Cố Tại Viễn mới để ý đến, khóa quần phía dưới của hắn mở ra để lộ cái đồ vật nào đấy, sợ tới mức vội vàng xoay người đi, mất bình tĩnh chỉnh sửa lại quần áo.
Mất mặt quá, đây thật sự là rất rất rất mất mặt rồi.
Hoắc Phi Đoạt mang theo Ngũ Y Y đi vào phòng làm việc của Cố Tại Viễn, Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống, lập tức có người đưa trà nóng qua, vô cùng kính cẩn.
Ngũ Y Y giống như sếp lớn, tay nắm sau lưng, nhìn xung quanh phòng làm việc vủa Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn vuốt vuốt tóc, vô cùng bất mãn, "Lão đại, tôi cũng đã đồng ý để cho con nhóc đó phỏng vấn rồi, anh để cho cô ta tự mình tới cũng được, anh tới làm gì, bên kia còn bận rộn nhiều chuyện như vậy."
Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng gõ xuống, "Tôi sợ cậu đầu độc ánh mắt của cô bé nhà tôi."
Mặt Cố Tại Viễn đỏ hồng, nhỏ giọng giải thích, "Hôm nay là trùng hợp, bình thường tôi không làm việc này ở phòng làm việc, thật sự. . . ."