Lâm Huệ có khổ mà không nói nên lời, rơi nước mắt. Buổi tiệc qua đi, Ninh Yên có thể ra ngoài, mỗi ngày đều phải trở về ngủ. “Chị cả." Mấy người Ninh Nhị nhào tới, vây quanh cô, kích động vừa nhảy vừa kêu. “Lâu rồi không gặp chị, rất nhớ.” Dương Liễu bị lạnh nhạt ở một bên, bất đắc dĩ thở dài một hơi, tình cảm của bọn nhỏ thật quá tốt. “Mấy đứa cẩn thận một chút, đừng chen lấn Ninh Yên, con bé đang mang thai.” Ba người ngây ngẩn, cẩn thận nhìn về...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.