“Cho dù con có đi đâu chẳng nữa cũng sẽ luôn nhớ mọi người.”
Ninh Hâm nhào tới ôm đùi cô, nước mắt lưng tròng nói: “Chị cả, chị đừng đi.”
Cậu bé rất thích chị cả, những ngày có cô, cậu bé có thể ăn no ăn ngon, cũng rất yên tâm.
Những ngày tháng tốt đẹp đó là điều mà cậu bé vẫn hằng mong ước.
Ninh Yên nhẹ giọng an ủi cậu bé: “Đừng khóc nữa, để người khác nhìn thấy lại có chuyện nữa, bọn họ lại cho rằng trong lòng chúng ta oán giận, phải cười, còn phải cười cho thật tươi.”
“Quá khó.” Thằng bé khóc chít chít, khóc đến mức nổi cả bong bóng nước.
Ninh Miểu và Dương Liễu im lặng ngồi ở một lên gạt nước mắt, Ninh Yên thấy vậy lại an ủi mọi người một phen.
Ninh Yên nhìn Ninh Nhị đang hung dữ đá vào vách tường trút giận nói: “Tiểu Nhị, em là con trai trưởng, cả nhà sau này đều dựa vào em.”
Tất cả lửa giận vô tận trong lòng Ninh Nhị đều biến thành oán hận: “Vu Tinh Tinh không phải con người, em hận chết chị ta.”
Ninh Yên nhìn ra bên ngoài, hàng xóm láng giềng đều đang hiếu kỳ chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, cô trợn trắng mắt, không có chút riêng tư nào cả.
Cô ra hiệu mọi người im lặng: “Đừng ồn ào, nếu để cô ta nghe thấy lại muốn trả thù chúng ta.”
Dương Liễu trước giờ tình cách rất tốt giờ đây cũng ngập tràn tức giận, nuôi cô một thời gian, cô báo đáp bọn họ như vậy à?
Bà coi như đã hoàn toàn hiểu rõ bộ mặt thật của Vu Tinh Tinh, quả là một con sói mắt trắng, bà đã hối hận rồi.
Ninh Yên do dự một lát, đeo túi xách lên rồi đi ra ngoài: “Mẹ, con đi ra ngoài nghe ngóng tình hình một lát, mọi người đều ở trong nhà, đừng đi lại lung tung.”
Ninh Nhị lập tức đi theo: “Em đi với chị.”
“Không cần.” Ninh Yên từ chối hắn, đi nhanh như bay: “Em ở lại trấn an mọi người.”
Cô vừa mới ra khỏi cửa, hàng xóm đã tới gần hỏi thăm, biết rõ cô là một người kín miệng không dễ chọc tới, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được hỏi.
Ninh Yên chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Người nhà họ Ninh trơ mắt nhìn Ninh Yên đi ra khỏi nhà, không khỏi bật khóc.
“Mẹ, con không muốn chị cả đi.”
Trong lòng Dương Liễu đau như dao cắt: “Mẹ cũng không muốn, nhưng mong muốn cá nhân phải xếp sau chính sách quốc gia, chúng ta phải tuân theo sắp xếp.”
Gia đình nào cũng đều có thanh niên tri thức, đây là quy định sắt, ngay cả những gia đình cán bộ cũng không thể ngoại lệ.
Trong hoàn cảnh như vậy, không thể chỉ lo cho mỗi bản thân mình.
Mà lúc này, Ninh Yên đang đứng trước một tòa nhà tiểu dương lâu, vẻ mặt cứng lại, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý.
(*) Tiểu dương lâu: những tòa nhà theo phong cách châu Âu trong khu tô giới cũ của Thiên Tân.
Chuẩn bị tất cả mọi thứ chỉ để chờ tới thời điểm này.
…
Ninh Yên khẽ nhếch môi, cô đưa tay lên gõ cửa, rất nhanh đã có người tới mở cửa.
Người mở cửa là một bà lão mặt mũi hiền từ, dắt theo một bé trai khỏe mạnh bụ bẫm.
Vừa nhìn thấy Ninh Yên, bà vô cùng nhiệt tình, nói: “Cô bé, là cháu à, mau vào đi.”
“Hổ Tử, là chị gái này đã cứu cháu, mau nói cảm ơn đi.”
Hổ Tử ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt tròn xoe, trong mắt tràn ngập sự tò mò, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, trông rất dễ thương: “Cảm ơn chị.”
Ninh Yên lấy hai viên kẹo trái cây ra đưa cho thằng bé: “Ngoan lắm.”
Hổ Tử cười híp mắt, thằng bé rất thích chị gái xinh đẹp này.
Tăng gia có một cái sân đã được cải tạo thành vườn rau, xanh um tươi tốt, có tiềm năng phát triển.
Trong nhà đã được quét dọn sạch sẽ, không gian rất rộng, bà lão lôi kéo Ninh Yên nói chuyện không ngừng, còn lấy cả bánh quy Vạn Niên Thanh ra để tiếp đãi cô.
Ninh Yên cầm một cái bánh quy lên cắn một miếng, chiếc bánh giòn tan trong miệng, thơm nồng mùi hành, trong vị mặn xen lẫn vị ngọt thanh.
Cô thỏa mãn đến mức híp hai mắt lại, không hổ là món ăn kinh điển trường tồn theo thời gian, mùi vị rất ngon.
Xưởng trưởng Ninh vừa đi từ lầu hai xuống thì nhìn thấy một bé tham ăn đang cầm bánh quy ăn ngon lành.
“Ninh Yên, cháu muốn mượn sách gì?”
Ninh Yên nhanh chóng nhét bánh quy vào trong miệng, mỗi tay lấy thêm một chiếc bánh, sau đó mới ngại ngùng mỉm cười: “Xưởng trưởng Tăng, có thể tới một nơi yên tĩnh nói vài lời không?”