"Phụt.” Ninh Tam không nhịn được cười: "Chị, trò đùa của chị không hài hước chút nào.” Ninh Yên từ trong túi đeo chéo lấy ra một nắm kẹo sữa, tự ăn một cái, đưa những viên còn lại cho Ninh Tam, "Vậy sao em còn cười?" Ninh Tam ăn kẹo sữa ngọt ngào, tâm trạng cũng dịu lại, "Sao vẫn chưa đến? Đã trễ hơn một giờ rồi, không biết còn phải đợi bao lâu." Ninh Yên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, "Chậm trễ là chuyện bình thường, đừng lo, em trông coi Ninh Tứ , ga tàu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.