"Cô… Cô..." Ninh Yên bắt chước giọng nói của ông ta, cũng bắt chước bộ dáng giận run của ông ta, giống như đúc: "Cô thật quyến rũ." "Phụt ha ha." Mọi người xung quanh đều cười như điên, cô gái này khá thú vị. Xưởng trưởng Diệp giận muốn nổ tung: “Ninh Yên, cô khinh người quá rồi đấy.” “Hóa ra là ông biết tôi sao, vậy mà còn giả vờ?” Ánh mắt Ninh Yên lạnh lùng, trong trí nhớ cô không có người này, không quen biết đâu. Cô cười đáng yêu: "Xem ra ngay từ đầu ông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.