Nghiêm Lẫm theo bản năng thẳng eo, mắt nhìn thẳng, cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ninh Yên đổ mồ hôi, cô cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, khẩn trương như vậy làm gì? Thật là càng sống càng thụt lùi. Cô cười tủm tỉm nói, “Cha, con giúp người sấy tóc.” Ninh Hãn Hải cầm lấy khăn lông treo ở trên cổ, tùy tiện xoa xoa tóc vài cái, “Không cần.” Ông tắm xong lấy lại tinh thần sảng khoái, mặc quần áo sạch sẽ, lại là Ninh tiên sinh phong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.