"Được." Đêm khuya, nghe được giọng nói quen thuộc của hắn, Ninh Yên cảm thấy bình yên: "Anh muốn quà gì?" "Anh chỉ muốn em, sớm về nhé, anh rất nhớ em." Giọng nói của người đàn ông tràn đầy nỗi nhớ. Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên: “Em biết rồi.” Cúp điện thoại, Ninh Yên vỗ vỗ gối chuẩn bị đi ngủ. Bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa, Ninh Yên khẽ nhíu mày, ban đêm rồi ai mà thiếu ý tức vậy. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới cửa, sốt ruột hỏi: "Là ai?" Câu trả lời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.