Ninh Yên vẫy tay gọi, Ninh Miểu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô. Ninh Yên sờ sờ mái tóc ướt của cô: "Mỗi người đều phải tự đi hết con đường của mình, người khác không thể giúp được, em đi sấy tóc đi." Các em cô là người cảm tính, trong khi cô lý trí hơn. "Vậy anh họ thì sao? Có cần nói với bác một tiếng không?” Ninh Miểu dựa vào người chị, cảm thấy lại có sức lực, cô không muốn chạy trốn như vậy, cô bị Dương Liễu kéo dậy, ấn trước bàn sấy tóc....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.