Mặt của Ngô Đức Hữu trở nên tái mét. Hắn đã quen thói vu oan cho người khác, hô hào khẩu hiệu, nhưng tới lượt hắn một cái hắn liền á khẩu. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được cảm giác bị người khác đổ tội là như thế nào, nghẹn khuất, bất lực, phẫn nộ. Hắn lúng túng, sợ hãi nói: “Tôi chỉ tới vì đòi lại công đạo cho Ngân Đệ, là chuyện của hai đại đội, cô đừng vu oan lung tung.” Nhưng lúc này đã muộn rồi, Ninh Yên đã khống chế được cục diện, nắm giữ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.