Cô lấy bát cơm xớt cho Ninh Anh Liên một nửa, một nửa bỏ vô chén của mình. Động tác nhanh như chớp, sạch sẽ lưu loát. Lý Ngân Đệ không dám tin trừng lớn đôi mắt nhìn: “Em…” Ninh Yên thẹn thùng cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện em nên làm, học tập làm người tốt việc tốt.” Lý Ngân Đệ:… “Xì.” Ninh Anh Liên cười phun, má ơi, chiêu này quá đỉnh. Lý Ngân Đệ tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía người đàn ông của mình, cơm có định lượng, mỗi người chỉ được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.