Có tâm kế, có thủ đoạn, còn biết xem xét thời thế, một nhân vật như vậy chỉ cần trưởng thành ắt hẳn sẽ bay vút lên trời.
Điều quan trọng nhất chính là cô ấy vẫn còn rất trẻ.
Nghiêm Lẫm khẽ nhíu mày, một câu nói thoáng qua trong đầu hắn, Kim Lân há chỉ là vật trong ao, chỉ cần gặp mưa gió nó sẽ biến thành rồng.
“Chú Tăng, tôi đã chuyển lời của ông nội tôi cho chú rồi, tôi cũng nên rời đi.”
Xưởng trưởng Tăng vội vàng đứng lên, nhiệt tình giữ hắn lại: “Ăn một bữa cơm đã rồi rồi hẵng đi.”
Nghiễm Lẫm phất tay: “Tôi còn có việc.”
Xưởng trưởng Tăng từng là nhân viên cảnh vệ của ông nội Nghiêm Lẫm, nên rất quen thuộc với Nghiêm Lẫm, ông biết rõ tính cách của hắn nên cũng không miễn cưỡng: “Vậy được rồi, giúp tôi hỏi thăm lão thủ trưởng, tôi hiểu ý của ông ấy.”
“Được.”
Bây giờ đang là buổi trưa, khói bếp lượn lờ, mùi thơm của thức ăn tỏa ra bên ngoài, Ninh Yên không nhìn được nuốt nước bọt, nhà ai đang nấu thịt kho tàu thế? Rất thơm.
Cô sờ sờ dạ dày trống rỗng, thèm đến chảy nước miếng.
Phải đến lúc nào cô mới có thể khiến cho dạ dày căng đầy, ăn tới mức ói ra chứ?
Một tiếng gọi lớn vang lên: “Ninh Yên, tại sao cô lại ở đây.”
Ninh Yên ngẩng đầu lên xem, xúi quẩy, nghiệt duyên gì nữa đây.
Một cặp nam nữ trẻ tuổi đang đi từ phía đối diện tới, thiếu niên có vẻ ngoài rất sang trọng, ăn mặc cũng rất sang trọng, cả người toát lên vẻ bất cần đời không sợ gì cả, người đó là Quý Bình, trúc mã của Ninh Yên.
Vu Tinh Tinh đi theo sát hắn không rời, cô mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, tóc dài ngang vai, có vài phần điềm đạm đáng yêu.
“Cô không phải tới tìm anh Quý nhà chúng tôi đấy chứ?”
Quý gua sống ở tòa đại viện cán bộ này, người bình thường đều không vào được.
Một tiếng anh Quý nhà chúng tôi này chính là tuyên bố chủ quyền, cộng thêm giọng điệu ngọt ngấy này, nồng nặc mùi trà xanh.
Ninh Yên bình tĩnh liếc nhìn thiếu niên nọ, thiếu niên giống như có vẻ ngượng ngùng, dịch qua bên phải vài bước, kéo xa khoảng cách với Vu Tinh Tinh.
“Em gái, em đi trước sao lại không nói với anh một tiếng? Có còn coi anh là bạn nữa không?”
Khóe miệng Ninh Yên co rút, bạn bè cái gì chứ? Giống như đang bảo cô làm chuyện sai trái vậy.
“Gọi tôi là Ninh Yên, cảm ơn, chúc mừng các người đã trộm được, không đúng, là hôn được.”
Quý Bình:...
Hai má của hắn hơi đỏ lên: “Đó chỉ là một sự hiểu lầm...”
Trong lòng Vu Tinh Tinh rất gấp gáp, cô lôi kéo cánh tay Quý Bình, yếu ớt nói: “Anh Quý, trong lòng cô ấy vẫn còn tức giận, khó tránh khỏi có hơi nóng nảy, em thay mặt cô ấy xin lỗi anh. Anh đừng giận cô ấy có được không?”
Cô nói chuyện rất mềm mỏng, âm điệu kéo dài ra, giống như có móc kéo, cố ý biểu hiện thật thân thiết.
Quý Bình rất thích dáng vẻ dịu dàng, quan tâm này của cô, mặc dù đây không phải kiểu con gái mà hắn thích, nhưng khi đối diện với một cô gái yêu mình sâu đậm, vẫn thấy có vài phần thương tiếc: “Được.”
Vu Tinh Tinh:...
Tên nhóc này là ngốc thật hay là giả ngốc.
Biểu cảm của cô rất đặc sắc, Ninh Yên không nhịn được lớn tiếng cười ha ha, một tên chó đực, một trà xanh, chỉ một chữ thôi, xứng.
Vu Tinh Tinh không khỏi thẹn quá hóa giận, nhưng vẫn cô nặn ra nụ cười dịu dàng: “Tiểu Muội, anh ấy vẫn rất nhớ cô, cô không nên đối xử với anh ấy như vậy.”
Cô đang giả vờ làm thục nữ trước mặt Quý Bình, giả vờ thiện lương, dịu dàng, nên không muốn phá vỡ hình tượng của bản thân.
Ninh Yên cười híp mắt nói: “Anh ta nhỏ hơn cô một tháng, anh ta là em trai thối.”
Biểu cảm Vu Tinh Tinh nứt ra, không phải chứ?
Quý Bình không nhịn được xen mồm: “Tiểu Muội, anh thối chỗ nào chứ?”
Ninh Yên nghiêm túc nói: “Ồ, em trai thối ý nói anh rất kém cỏi.”
Quý Bình:...
Hắn cảm thấy mình như không quen biết cô, trước đây, cô không hề độc miệng như vậy.
Vu Tinh Tinh chỉ mong hai người trở mặt thành thù, cô nói năng mềm mại, nắm chặt Quý Bình không tha: “Ai, cô ấy đã phải chịu kích thích quá lớn, cũng rất đáng thương.”
Đáng tiếc, cô ra sức biểu diễn như vậy vẫn không thể kích động được Ninh Yên, chỉ là một tiểu trúc mã mà thôi.