Gương mặt nhỏ bé của Ninh Tứ toàn là tâm sự, ấn đường cậu bé nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Rõ ràng chỉ là một đứa bé, lại cứ bận tâm lo lắng như một người lớn, Ninh Yên nhìn thấy cảnh này, mặt không đổi sắc hỏi cậu bé: “Em đang lo lắng điều gì?” Ninh Tứ dè dặt, cẩn thận nhìn cô, nói: “Hôm qua, chị chia cho mỗi người hai đồng, còn có cả phiếu ăn, trong người chị không còn tiền nữa đúng không, sau này cả đám bọn em còn phải ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.