Ninh Yên thuận lợi cầm được giấy chứng bệnh đi ra khỏi văn phòng, đi đến chỗ ngoặt lại đụng phải vào một người, là Vu Tinh Tinh.
Hai người vừa đối mặt đều thấy ngây ngẩn cả người.
Vu Tinh Tinh đánh giá Ninh Yên vài lần, thấy khí sắc cô không tốt, không khỏi thấy vui sướng khi người khác gặp họa: “Cô bị bệnh sao? Thật đáng thương nha.”
Ninh Yên lười để ý tới cô ta, đi lên phía trước: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất tốt.”
“Không phải là…” Phía sau truyền đến thanh âm không có ý tốt của Vu Tinh Tinh: “Mẹ cô lại nằm viện đó chứ? Ài, ngay cả cơm cũng không được ăn còn phải lo tiền thuốc men, quá thảm.”
Cô ta cười ha hả: “Tôi đi thăm bà ta, mặc kệ nói như thế nào chúng ta cũng đã từng là mẹ con, chúng ta cũng có tình cảm đó.”
Đang muốn làm cho ai ghê tởm vậy chứ.
Ninh Yên xoay người qua, mặt mỉm cười: “Vừa nghe cô nói như vậy, tôi hẳn cũng nên tới cửa thăm hỏi mẹ cô, dù sao thì tình cảm của chúng ta cũng sâu hơn biển, cao hơn trời.”
Bị thua một nước cờ thảm hại, gương mặt tươi cười của Vu Tinh Tinh trầm xuống, hung tợn trừng mắt nhìn đối phương: “Cô dám?”
“Cô nói xem tôi có dám hay không?” Ninh Yên khí định thần nhàn, cười tươi vô cùng rạng rỡ.
Cái này có lẽ là nghiệt duyên.
Ở bệnh viện mà cũng có thể gặp được, hừ, tốt lắm, cô lại có ý tưởng mới.
Vu Tinh Tinh nhớ lại mẹ cô ta thường ngày hay gọi cô nhầm thành Tiểu Muội, trong lòng rất tức giận: “Đã nói là hai nhà đoạn tuyệt quan hệ, cô không tuân thủ quy định.”
Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch, cười lại càng mỹ lệ tà khí hơn: “Ăn trộm, nên trả tiền rồi.”
Da đầu Vu Tinh Tinh tê dại, không dám tin lùi bước về phía sau vài bước: “Cô nói bậy bạ gì đó?”
Ninh Yên nhìn cô ta thật sâu, giống như nhìn vào một đồ vật thú vị nào đó: “Hai tháng tiền lương của mẹ tôi là 65.2 đồng, bỏ cho cô số lẻ, mau trả đây nhanh lên.”
Vu Tinh Tinh hít sâu một hơi, định thần lại: “Cô lại muốn kêu cảnh sát sao? Cô có chứng cứ không? Bắt trộm phải có tang vật, lại nói cảnh sát sẽ không quản loại chuyện gia đình này đâu.”
Đây mới là nguyên nhân cô ta có thể không lo lắng.
Lấy tiền trong nhà thì xem như thành trộm sao? Chồng đánh vợ cũng không có ai quản đâu.
Ninh Yên không thể không cười, Vu Tinh Tinh có chút khôn vặt, lại không có trí lớn, ánh mắt thật thiển cận.
“Cô vẫn ngu xuẩn như vậy, có chứng cứ hay không quan trọng sao? Lần này tôi không đi tìm cảnh sát, chỉ cần nói vài câu cùng với người của bệnh viện lớn của mấy người, cô đi làm, tôi đến tìm đồng nghiệp của cô nói, cô kết hôn, tôi tìm đến cha mẹ chồng của cô nói, cô sinh con, ta đi tìm đến giáo viên, bạn học của nó nói.”
Cả người Vu Tinh Tinh đều muốn nứt ra, không chịu dứt đúng không?
“Cô biết cô giống cái gì không? Chó điên.”
Chó điên cắn chặt cô đến chết không bỏ.
Ninh Yên không để bụng chút nào: “Mặc kệ là chó điên hay là chó hoang, cô làm tôi không vui tôi khiến cho cả cuộc đời cô đều không thể thoải mái.”
Vu Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi, cô không tìm ra được chút biện pháp nào.
Bỗng nhiên, cô giật mình, lập tức khoe khoang kêu lên: “Mẹ cô sẽ không đồng ý cho cô làm vậy, bà ta rất yêu thương tôi.”
Vẻ mặt Ninh Yên kỳ quái: “So với ánh mắt thế nhân, tôi để ý đến tâm tình của chính mình hơn, ông trời đến cũng vô dụng, tôi chính là người ích kỷ bạc bẽo như vậy đó.”
Vu Tinh Tinh lại tức giận, nhưng không thể nào xuống tay, đậu má, làm gì có ai nói chính mình như vậy? đúng là mặt dày vô sỉ.
Cô ta cắn chặt răng, đau lòng móc túi tiền ra: “Hiện tại tôi chỉ có mười đồng, cô cầm trước, số còn lại sau này lại trả.”
Ninh Yên cười tủm tỉm nhận lấy tiền, có tiền thuốc men tự nhiên rơi xuống, thật tốt.
“Xem cô đáng thương như vậy, vậy liền thả cho cô một con đường sống, tôi thật sự là quá lương thiện, tôi thư thả cho cô một tháng, nếu như không trả thì tự gánh lấy hậu quả nha.”
Vu Tinh Tinh tức giận cả người run lên, lời tốt lời xấu đều bị cô ta nói xong, đúng là một con tắc kè hoa, không đúng, là một tên bệnh tâm thần, diễn quá lố.