Sắc mặt Nghiêm Lẫm và Phùng Hạo thay đổi, đồng loạt đi ra ngoài. Ninh Yến mím môi đi theo. Còn chưa đến kịp đến gần, anh đã nghe thấy tiếng khóc thương của phụ nữ và trẻ em. “Phong Nhi, con tuổi còn trẻ như vậy đã ra đi, giờ chúng ta thành góa phụ và trẻ mồ côi sao có thể sống được?” “Nhất Quân, con con mới sinh được mấy ngày, con còn chưa từng nhìn thấy máu mủ của mình, sao con lại nhẫn tâm ra đi như vậy?” Những tiếng khóc tê tâm liệt phế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.